jouska (magical realism) - Meanie (requested)

611 41 14
                                    


gerne: fantasy, historical!AU, mystery, sad, dark, SE

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

gerne: fantasy, historical!AU, mystery, sad, dark, SE.
pairing: Mingyu-centric, Meanie 
thương tặng MyBeu1003, có thể fic không như cậu tưởng tượng, nhưng mong cậu thích nó (huhu xin lỗi nếu mình có mess up mọi thứ...)

-

jouska 

(danh từ)

một cuộc trò chuyện giả tưởng lặp đi lặp lại trong tâm trí, không thể dừng lại. 

-

(một.)

Hãy cứ đặt giả thiết rằng tâm thức là một không gian hữu hình.

Hồi cấp 3, Kim Mingyu đã mở đầu một bài tập làm văn trên lớp như vậy. Vì con người tồn tại dưới dạng những cá thể độc lập nhưng lại sở hữu nhiều mối liên kết với thế giới xung quanh, kí ức của họ đương nhiên không thể nào giống nhau. Có thể cùng là khung cảnh ấy, cùng là góc nhìn ấy và cùng ở chỗ cái cây ấy, nhưng lần này đi một mình còn lần kia đi với người yêu, rõ ràng cảm xúc đã khác nhau. Bởi vậy, không gian hiện hữu của tâm thức không thể giống như những sấp giấy tờ lạnh lẽo trăm tờ như một được.

Đối với Mingyu, đó là một căn phòng trắng toát.

Tường sơn màu trắng. Rèm cửa màu trắng đung đưa trong thứ ánh sáng trắng gắt đến khó chịu. Ga trải giường và cả vỏ gối cũng màu trắng bệch như những cái giường ở bệnh viện. Đến cả thành giường cũng trắng toát. Trên tường, ngoại trừ một cái khung ảnh và một chiếc đồng hồ kiểu cổ (cũng tông màu lạnh lẽo ấy) thì coi như là hết. Một màu trắng lạnh câm. Một màu trắng vô trùng đến vô cảm. Một màu trắng lạnh lẽo, như màu của những bộ xương còn trơ lại sau khi cả cơ thể đã phân hủy hết.

Nếu có thứ gì đó không phải là màu trắng, có lẽ đó là quả táo có lớp vỏ đỏ sậm nằm bất động trên bậu cửa sổ.

Hằng ngày, Mingyu dành nhiều giờ trong đó, chẳng vì bất cứ lí do gì. Trong cái không gian trắng xóa rỗng tuếch này, ngày không bao giờ tắt nắng, khiến khái niệm về thời gian nhòe đi như một bức ảnh được làm mờ. Đôi khi, cậu ngồi trên tậm đệm trải ga sạch sẽ, hướng mắt về không gian xám đục ngoài trời, tự hỏi có khi nào trời và đất giao nhau ở điểm cận cực. Hoặc vài lúc, cậu sẽ đi lại lung tung trong phòng, ngắm nhìn bóng dáng mình trong gương, thi thoảng ánh lên vài tia nghi ngờ như đó không phải là bản thân mình vậy. Nhưng, tụ điểm của ánh nhìn ấy, cuối cùng vẫn chỉ là quả táo đỏ quạch trên bậu cửa sổ trắng toát.

[SEVENTEEN] [Drabble] MonologueNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ