Chương 1: Hàng xóm mới

7.6K 406 35
                                    


Khi cha nói với chúng tôi phải chuyển nhà đi vì ông bị điều đi công tác ở nơi khác, tôi đã sớm chết lặng.

Tuy rằng đãi ngộ của công việc này thật sự cũng không tồi, nhưng việc này đã khiến cho nhà tôi luôn phải ở một chỗ không ổn định, chúng tôi đã phải chuyển tới ba thành phố.

Tôi tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, dù sao sống ở mỗi thành phố khác nhau cũng sẽ dễ tìm được một công việc thích hợp với chính bản thân mình hơn, mẹ là người luôn ủng hộ ba nhất vậy nên đối với việc này cũng không hề phản đối.

Điều mà tôi lo lắng nhất vẫn là đứa em trai của mình, dù sao nó cũng chỉ mới học sơ trung, mỗi lần chuyển đến một thành phố mới sẽ là một lần đổi trường học, nhóc ấy lại không quá giỏi trong việc giao tiếp, tôi chỉ sợ hoàn cảnh sống phải thường xuyên thay đổi sẽ không tốt đối với một đứa nhóc đang trong thời kì trưởng thành.

Nhưng mà....Hiện tại xem ra là không có vấn đề gì cả. Tôi liếc mắt nhìn đến đứa nhỏ vừa mới ở trên xe mắt phiếm hồng mạnh miệng nói: "Em mới không thèm khóc!" hiện tại lại là một vẻ mặt đầy hưng phấn hô hét thật lớn: "Hoa viên của khu nhà này thật đẹp!"

Tôi chỉ biết cười cho qua.

"Tiểu Viện, con không cần phải một mình xách hành lý như vậy, cho em trai xách một ít đi." Mẹ ở bên cạnh đúng lúc kéo lấy cái tên đang nhảy lắc lư như một con khỉ.

"Được rồi mẹ, cứ để cho nhóc ấy chơi đi, việc này đối với con là chuyện nhỏ, đừng gọi Vương Đại Nguyên đến chỉ làm con có thêm phiền phức." Tôi đem những hành lý đã được đóng kín lại, tìm số nhà của căn hộ mới.

"Ai nha, chị gái à để em giúp đi, chính bởi vì chị luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy, nên mới dẫn đến việc đã hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa tìm được bạn trai a~~" Đứa nhỏ cười hì hì chạy đến muốn xách hành lý, bị tôi một cước đá văng.

"Vương Đại Nguyên, cút ngay!" Đối với việc chưa có bạn trai đó chính là nổi đau của chị có biết không hả!!!

"Nguyên Nguyên, lát nữa đi mua dưa hấu về để tặng cho hàng xóm mới của chúng ta, đã nghe chưa?" Cha ở phía sau xách theo hành lý to nhất, dặn dò nói.

"Đã nghe ạ ~ chị ~ cho em tiền ~" Vương Nguyên vươn tay, thuận lợi mà lấy được tờ một trăm của tôi vừa hé ra, sau đó lại nhảy nhót đi tới cửa tiệm hoa quả.

Gấu nhỏ vừa đi trong nháy mắt không gian yên tĩnh đi không ít, tôi cùng cha mẹ dọn dẹp lại nhà mới một lúc lâu cũng không thấy Vương Nguyên trở về, không có tên nhóc kia tôi thật sự thấy rất nhàm chán, nghĩ ngợi một chút tôi quyết định sẽ đi ra ngoài tìm gấu nhỏ kia.

Kết quả là vừa ra khỏi cửa tôi liền thấy gấu nhỏ nhà mình đang ngồi ở trên bậc cầu thang không nói tiếng nào tay lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng, bộ dáng bị khi dễ nên ủy khuất.

Ai lại có gan dám khi dễ đệ đệ của tôi hả!!! Chê sống lâu quá rồi nên muốn đầu thai sớm phải không!!!!!

Vương Nguyên vừa nhìn thấy tôi liền vội vàng đứng lên lau đi nước mắt, mũi còn sụt sịt vài cái.

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ