Chuyện hằng ngày sau sơ trung( tiếp theo.)

1.2K 121 25
                                    


Sau khi khóa học thêm kết thúc, Vương Đại Nguyên lôi kéo Vương Tuấn Khải cực kì vui vẻ mà đi thu dọn hành lý, chuẩn bị đi đến Đông Bắc.

"Nghe nói ở bên kia mùa hè chỉ có hai mươi độ, cũng không vượt quá ba mươi độ. Aizz nơi đó cực kì mát mẻ luôn, em muốn mang theo hai cái áo dài tay kia đi!"

Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn thoáng qua, bật người vỗ nhẹ lên đầu nó một cái: "Ngốc, em lấy cho anh hai cái áo sơ mi kia nữa."

Thời điểm ngồi trên xe lửa, Nguyên Nguyên rất ít khi được ngồi xe lửa đa phần đều là ngồi máy bay, cho nên vừa lên xe lửa em ấy đã bắt đầu không kiềm chế được phấn khích của mình.

"Ai da, cảm giác ngồi xe lửa thật thích! Chúng ta buổi tối có thể ở trên xe lửa ngủ sao...."

Vương Tuấn Khải trực tiếp đem hạt dẻ nhét vào miệng của Vương Nguyên, vỗ vỗ hai tay: "Giữ lại sức lực của em đi =_=."

Ngồi xe lửa cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, lúc đầu Nguyên Nguyên còn tràn đầy sức sống mà trêu đùa Vương Tuấn Khải, đến buổi chiều liền cúi đầu ngồi ở một góc không lên tiếng.

Giữa trưa phần cơm trưa rất đơn giản, ăn không được bao nhiêu Nguyên Nguyên hoàn toàn ngã gục, ở trên ghế của mình ngửa mặt lê trời mà điên cuồng gào thét: "Thật sự nhàm chán quá a a a a a!"

Lấy bộ bài ra chúng tôi chơi vài ván, cuối cùng Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên lấy khăn giấy lau sơ mặt rồi tựa vào nhau ngủ.

Vé của chúng tôi là vé hạng trung có giường ngủ, vốn tôi và Vương Tuấn Khải đều muốn Vương Nguyên sang ngủ cùng tôi, bởi vì chỗ nằm đó được bày trí rất rộng rãi, cũng rất thoải mái, nhưng Vương Nguyên nhất định muốn ngủ cùng lão Vương, chúng tôi đều nghe theo nó.

Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra chính là nằm ở trên giường chơi điện thoại mà thôi. Đợi cho đến chín giờ, tôi lướt weibo cho tới khi điện thoại cũng gần hết pin, lấy dây sạc ra sac pin, bản thân tôi cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng không biết là đã ngủ thẳng đến nửa đêm, tôi không biết vì sao mình tỉnh lại, thấy ở trên giường đối diện phát ra một ánh sáng mờ mờ. Lúc này, trong xe cũng đã sớm tắt đèn, ánh sáng bên kia chiếu vào khuôn mặt của Vương Tuấn Khải đang mỉm cười đến lộ cả răng năng, nhìn vẻ mặt đầy sủng nịch của hắn khi nhìn Nguyên Nguyên của tôi, tôi có chút ao ước ánh mắt của mình có thể nướng cháy cả hai đứa nó.

Thấy Vương Tuấn Khải cầm điện thoại, có lẽ là đang muốn cho Vương Nguyên xem cái gì.

Nguyên Nguyên trườn người, nhìn vào màn hình phía trước không biết là thấy cái gì mà ngây ngô bật cười, lại sợ hãi sẽ quấy rầy tới người khác còn cố ý lấy tay che miệng lại.

Sau đó Nguyên Nguyên lấy tai nghe điện thoại ra , ném một cái cho đối phương sau đó nó lại lui lui người về phía sau một chút. Đây đúng là cách thức nói chuyện yêu đương thật độc đáo. Vương Tuấn Khải lấy một đầu tai nghe, nghiêng đầu làm khẩu hình miệng.

"Đồ ngốc."

.

.

.

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ