Chương 16: Năm mới vui vẻ

1.8K 208 24
                                    


Khuyên can mãi, ba mẹ tôi mới không sống chết đòi ly hôn nữa.

Chớp mắt một cái đã tới cuối năm, mấy ngày nay tôi ở công ty tăng ca đến tối tăm mặt mày chỉ vì để hoàn thành công việc trước kì nghỉ tết. Tôi vừa mệt mỏi mà cũng vừa vui vẻ cùng hai con gấu nhỏ trải qua cuộc sống bình lặng hằng ngày.

Chỉ mới hai mươi sáu mà Vương Nguyên đã trông ngóng đến đêm ba mươi, bởi vì lão Vương nói sẽ tặng cho nó một món quà năm mới.

"Lão Vương, anh mau nói cho em biết là gì đi, em thật sự rất là tò mò đó."

"Không được, nếu hiện tại nói ra sẽ không còn ý nghĩa gì nữa."

"Anh mà không nói cho em biết, em cảm thấy cả người đều hít thở không thông T^T"

"Chờ đi."

Ba mẹ lão Vương cả năm nay ở nước ngoài cũng trở về nhà, đem theo bao lớn bao nhỏ, còn mang cả quà cho tôi và Đại Nguyên.

"Có thể khiến cho đứa nhỏ luôn im lặng nhà tôi đột nhiên mua vé máy bay vội vội vàng vàng quay trở về, nhất định đứa nhỏ này phải là một người bạn rất quan trọng của nó, mà chắc tiểu Khải nhà cô gây phiền toái cho cháu không ít, cô tất nhiên là phải có quà cho cháu." Mẹ của lão Vương tươi cười, đem hộp quà được gói gọn đẹp đẽ đưa cho tôi, tôi lễ phép nhận quà rồi nói cảm ơn.

Hai người phụ nữ với tuổi tác không chênh lệch mấy chắc chắn sẽ có không ít chủ đề để nói chuyện, lợi dụng mẹ tôi cùng mẹ lão Vương đang hăng say trò chuyện, tôi liền trở về phòng của mình gọi điện cho Vương Tuấn Khải đang đưa Vương Nguyên ra ngoài chơi.

"Này nhóc, mau đưa Đại Nguyên của chị về nhà nào, ở đây chị một mình ứng phó không kịp a."

"Em đang cùng em ấy đi dạo phố, em ấy còn muốn mua giày để đá bóng, em định dẫn em ấy đi xem. Chị nói chuyện với em ấy đi." Đầu dây bên kia rất náo nhiệt, Vương Nguyên nhận lấy điện thoại, trong thanh âm đều tràn ngập ý cười.

"Alo chị, em đang cùng lão Vương đi mua giày. Em với lão Vương còn mua mứt quả nữa nhưng chị đừng có nói mẹ nghe nha, mẹ không cho em ăn đồ ngọt nhiều, em còn đang muốn đi cầu phúc cho nhà mình đừng bất hòa nữa, mà...ở đây ồn ào quá thôi em cúp trước nhé."

Đầu dây bên kia nhanh mất liên lạc, tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh hai đứa nhỏ ở trên đường một trước một sau cùng nhau cười đùa vui vẻ.

"Ách xì!" Vương Nguyên đột nhiên hắt xì một cái to, làm cho lão Vương có chút lo lắng.

"Đừng nói là em bị cảm nha, mặc không đủ ấm sao?"

"Không sao không sao!! Lão Vương anh nhìn sang bên kia xem cửa hàng kia....hình như là cửa hàng giày đó, chúng ta mau đi xem thử đi!

Ba mươi tết cuối cùng cũng đến, tôi được thả tự do mà gào thét cầm tiền thưởng cuối năm chạy như bay về nhà. Kết quả vừa vào đến cửa liền thấy lão Vương mặt than cùng với Đại Nguyên cười hì hì đồng loạt mà hướng tôi vươn tay ra.

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ