Ngaỳ công bô kết quả thi đó là vào một ngày trời mưa, bầu trời càng lúc càng u ám, có thể đoán được trận mưa này sẽ không nhỏ.
Thật ra muốn tra kết quả thi chỉ cần đợi qua mười hai giờ đêm ở trên mạng cũng có thể tìm được, nhưng Đại Nguyên sống chết cũng không xem cũng không cho lão Vương xem, nó lôi kéo lão Vương buổi sáng cùng nó đi đến trường học lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp cùng ảnh chụp chung với lớp lần trước, rồi đến tra điểm thi.
Vương Đại Nguyên sợ hãi mọi chuyện sẽ không theo ý mình, hơn nữa chuyện này còn quyết định cả vận mệnh của nó.
Lúc giữa trưa, trời mưa rất lớn ngoài cửa sổ là một mảnh ồn ào náo động. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên trở về nhà bả vai của hắn đã bị ướt một nửa, nghĩ cũng biết hai cái đứa nhỏ này chắc đã cố gắng cùng nhau chen chúc dưới một cây dù.
Thành tích của lão Vương theo dự đoán ban đầu của tôi thì cũng không sai biệt lắm, quan trọng là kì thi này hắn đã nắm chắc phần thắng rồi mà Nguyên Nguyên so với hắn thấp hơn khoảng chừng hai mươi điểm.
"Vương tỷ, em có thể nhờ chị một chút việc được không?" Nhân lúc Vương Nguyên đi vào phòng thay quần áo, Vương Tuấn Khải nhận lấy khăn lau mặt tôi đưa cho hắn, vội vã hỏi: "Chị có thể cho em mượn năm ngàn tệ được không?"
"Năm ngàn tệ?(1) Cậu làm gì mà cần nhiều tiền như vậy?"
"Vương Nguyên nói muốn tự mình trả tiền học, cần ba vạn tệ nhưng em chỉ mới để dành được hai vạn năm trăm ngàn, còn thiếu năm ngàn...."
"...." Tôi nhíu mày, trách không được, người này trước giờ cứ cố gắng để dành tiền.
"Việc này, cậu không cần quan tâm chị mới là chị của Vương Nguyên! Chờ nhóc ấy đến mười tám tuổi chị mới có thể đem nó giao cho cậu được!" Tôi đem khăn mặt xếp gọn lại, trên mặt của hắn vẫn bày ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
"Tên nhóc xấu xa còn giả vờ nghiêm túc làm gì!"
.
.
Cuối cùng điểm chuẩn cũng được tiết lộ, Vương Tuấn Khải vì thi được điểm cao nên rất được ưu ái mà qua vòng xét tuyển, Nguyên Nguyên chọn chung trường trung học với Vương Tuấn Khải là một trường điểm tuy điểm của cậu thấp hơn những người trúng tuyển nhưng vì có thể tự trả tiền học phí nên cũng qua vòng.(2)
Ngaỳ phải nộp phí, lão Vương cũng không trông mong tôi sẽ cho hắn mượn năm ngàn tệ, ngược lại là tôi. Sáng sớm đã nhanh chóng bắt lão Vương dẫn Nguyên Nguyên đi dạo chơi ở những cửa hàng.
"Nguyên Nguyên muốn mua điện thoại, cậu dẫn nó đi xem thử."
Lão Vương đành phải đem hai vạn tích cóp bao năm đua cho tôi,để cho tôi thay hắn đi trả tiền phí.
Tôi ngày thường cũng không hay để dành tiền, chỉ là tiền lương của mỗi tháng ngoại trừ bỏ ra mua những thứ cần thiết cũng như chi trả một ít cho việc ăn chơi giải trí, có đôi khi còn cho tiền Vương Nguyên mua quần áo.
Ba vạn tệ, coi như là tôi cũng tích cóp được một nửa.
Chi trả hết tiền học phí, tôi gọi điện thoại cho lão Vương hỏi hai đứa đang ở chỗ nào.