"Ngươi nói bậy cái gì?" Bình chiêu nghi trên mặt cả kinh, người đối phó với nàng, nàng cũng có thể lý giải, lại không nghĩ rằng, ngay cả Vận Trinh quận chúa các nàng ( người ám hại ) cũng không buông tha, Vận Trinh quận chúa không phải người trong cung, quả quyết sẽ không biết các nàng mang đến nguy hiểm gì!
"Nương nương tha mạng a, Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, nô tì chính mắt nhìn thấy Vận Trinh quận chúa đưa cho Bình chiêu nghi một phong thơ!" Nha đầu kia nhóng cháy chạy tới dập đầu, trong mắt bởi vì sợ hãi, mà nước mắt không ngừng chảy ra.
"Vận Trinh quận chúa? Nhưng đúng là ba mươi ngày đó, thần thiếp cũng nhìn thấy chiêu nghi tỷ tỷ cùng Vận Trinh quận chúa ở Ngự hoa viên, dáng vẻ trò chuyện với nhau thật vui vẻ!" Bên cạnh, Ngô quý nhân, e sợ thiên hạ không đủ loạn, không dám tin mở to hai mắt, tựa hồ không thể tin Bình chiêu nghi lại làm ra sự tình này!
Hoàng đế híp mắt, hắn nhớ rõ ngày ấy Bình Thượng Thư chỉ ra và xác nhận Nạp Lan Tĩnh, Bình chiêu nghi cũng không hỏi đến sự tình trên triều, ngày ấy cầu tình vì Nạp Lan Tĩnh, nguyên lai là vì nguyên nhân này, mà Thái hậu nương nương nghe vậy, ánh mắt liếc nhìn Bình chiêu nghi càng thêm sắc bén, phóng mắt nhìn Bình chiêu nghi như làm ra chuyện thập phần xấu xa! ( tội ác tày trời )
"Hoàng thượng minh xét, thần thiếp chưa bao giờ làm chuyện như thế!" Bình chiêu nghi lạnh giọng, nếu có thể nàng nguyện ý vì chứng minh trong sạch, lấy cái chết đổi lấy Nạp Lan Tĩnh bình an, nhưng nàng không thể, hậu cung phi tần, phía trước không có bị trục xuất, nếu tự vẫn nhưng hướng người nhà gặp tai họa, Bình chiêu nghi cúi mi, người nhà nàng nhưng thật ra không sợ, chỉ có Tam hoàng tử, nàng sợ Tam hoàng tử bị liên lụy.
"Vận Trinh quận chúa, ngươi thật to gan!" Hoàng đến cau mày, trên mặt tràn đầy tức giận, nay đều vì thế mà suy nghĩ đến đau đầu, lại chỉ có Nạp Lan Tĩnh đứng đó, giống như xem mọi người diễn trò, hết thảy cũng cùng nàng không có liên quan gì, Hoàng đế nhìn Bình chiêu nghi chảy nước mắt, trên mặt lộ ra phiền chán.
"Hoàng thượng minh giám, thần nữ cùng Bình chiêu nghi chưa bao giờ có thư từ qua lại, càng không nói đến vì chuyển thư cho Vương gia, quả thực là nói nhảm, Vương gia nếu thực sự tồn tại phần tâm tư kia, bản thân Vương gia ở trong cung, không cần đi ra ngoài cung tìm thần nữ đem thư gia cho Bình chiêu nghi nương nương, thần nữ cũng không muốn nói cái gì, bởi vì sự tình đầy rẫy nghĩ vấn, căn bản không cần thần nữ giải thích!" Nạp Lan Tĩnh bình tĩnh quỳ gối trước mặt Bình chiêu nghi, lặng lẽ cho Bình chiêu nghi một nụ cười an tâm, hơi ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Hoàng đế.
"Hừ, bởi vì Tương Bình vương cùng mẫu thân ngươi quan hệ thân thiết, giao cho ngươi tự nhiên so với người khác yên tâm hơn!" Ngô quý nhân đứng bên cạnh hừ lạnh một câu, chuyện thời trẻ Cung thị cùng Tương Bình vương phát sinh, lão nhân trong cung đều biết, nay Tương Bình vương trở lại kinh thành, cũng có người nhìn thấy hắn cùng Cung thị 'mắt đi mày lại' ( liếc mắt đưa tình ), đây đối với gian phu dâm phụ ắt hẳn phải bắt đi diễu phố, nhưng không hiểu được người nọ vì sao không lợi dụng các nàng, lại cố tình thiết kế cùng Bình chiêu nghi!
"Câm miệng!" Hoàng hậu tức giận trừng mắt nhìn Ngô quý nhân, vừa mới còn cảm thấy nàng thông minh một chút, nay xem đến lại vụng về, nếu Tương Bình vương có tình ý với Cung thị, làm sao cho nữ nhi của nàng mang thư giao cho Bình chiêu nghi, lời nói dối trắng trợn, đó là hài đồng ba tuổi đều phát hiện, "Ngươi một quý nhân nho nhỏ, thế nào có phần ngươi nói chuyện!" Hoàng hậu lời nói cũng là thật, quý nhân bất quá là thất phẩm, nơi này người nào đều so với nàng cao hơn!
"Thần thiếp biết sai!" Ngô quý nhân cúi người, trong mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh lại mang theo tia khinh thường, bất quá là quận chúa thôi, tương lai con mình đăng cơ, đừng nói là cái quận chúa, đó là Hoàng hậu cũng còn phải nhường mình ba phần.
"Soát!" Hoàng đến hừ lạnh một tiếng, hắn ngược lại muốn nhìn, Tương Bình vương lớn mật như thế nào, nhiều năm như vậy, Tương Bình vương đã sớm không phải là tiểu mao đầu ngây ngô, đều do Thái hậu sinh ra, chính mình cũng là người đứng đầu vạn dân cao cao tại thượng, hắn lại muốn ẩn cư ở cái địa phương nho nhỏ kia sao, trong lòng hắn không oán hận sao? Hoàng đế trong mắt lộ ra sát khí, nếu chuyện này là thật, như vậy Tương Bình vương tất có tâm mưu phản, tình ý hắn đối với Cung thị dĩ nhiên là rõ ràng, nếu hắn có thể dứt bỏ phần nhân tình này, kia đối với chính mình, hắn đương nhiên cũng sẽ không quyến luyến, như vậy chính mình ban đầu vốn tính để Nạp Lan Tĩnh gả cho hắn, nay xem tới không còn quan trọng nữa!
"Dạ!" Cung nữ ứng thanh, vội vàng đi lục soát.
"Ngươi thật muốn soát sao?" Thái hậu trong mắt mang theo tia không dám tin, có lẽ theo câu nói soát kia của Hoàng đế, tranh đấu giữa hai huynh đệ lập tức bắt đầu, nhưng thủy chung không thể tin được Hoàng đế lại kiên quyết như vậy!
"Mẫu hậu, trẫm sẽ không giết nhầm người tốt, tất nhiên sẽ không bỏ qua người xấu!" Hoàng đế lạnh giọng trả lời, không trả lời thằng câu hỏi của Thái hậu, so với câu trả lời ngôn từ nói ra rõ ràng sáng tỏ ý nghĩ trong đầu Thái hậu, nếu việc này là thật, hắn quả quyết không từ bỏ!
"Hảo! Hảo!" Thái hậu vô lực gật đầu, thân mình không khỏi lui từng bước, từ khi Cung quý phi kia 'đi', đứa con trai này tức thì đối với mình không thân cận ( gần gũi ), nói là bởi vì thường ngày nàng không đối tốt với Cung quý phi, mới khiến nàng tụ khí trong lòng, khó sanh mà chết, nếu để chính mình nhìn hai đứa con trai, tàn sát lẫn nhauu, so với giết nàng còn khó chịu hơn! Nàng ngửa đầu, tiên đế a, đó là ngươi đối với ta trừng phạt sao, đúng, là ta thiết kế tiện nhân kia gả cho người khác, ngươi phẫn nộ, nhưng ngươi không có giết ta, ngươi nói ngươi cho ta ngàn vạn sủng ái, cho ta địa vị cao nhất, lại có thể cho ta phải chịu cuộc sống đau khổ nhất, như vậy ngươi sống cũng như chết.
"Tham kiến Hoàng thượng!" Chỉ một hồi, cung nhân kia mau chóng trở về, trong tay quả nhiên cầm một phong thơ, cung nhân bên cạnh tiếp nhận giao đến trong tay Hoàng đế.
Nháy mắt, tất cả mọi người không nói chuyện, chung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, Hoàng đế nhíu mày, lá thư này tựa hồ rất dài, Hoàng đế nhìn rất lâu, mới ngẩng đầu lên.
"Ngô quý nhân ngươi giải thích thế nào!" Hoàng đế lạnh giọng, phong thơ trong tay bỗng nhiên ném xuống đất, Nạp Lan Tĩnh cùng Bình chiêu nghi đều nhìn thấy rõ ràng, câu thứ nhất trên thơ, viết là, Ngô Thấm Nhi yêu! Phía dưới bất quá là một đoạn phượng cầu hoàn, phượng về cố hương, ngao du tứ hải. Khi chưa tương phùng ( gặp gỡ ) không chỗ nào nghỉ ngơi, vì duyên cớ gì uyên ương tách biệt. Gì mà chim bay lên bay xuống cùng bay lượn! Hoàng hề hoàng hề theo ta, thác tư vi vĩnh vì phi. Giao tình thâm ý tâm hài hòa, trung dạ tướng theo biết người ai ( Phượng hoàng phượng hoàng thấp thỏm không yên, cái đuôi vĩnh viễn vị phi. Tình cảm thông ý hài hòa, nửa đêm mãi nghĩ về ai? ) Hai cánh giang rộng trở mình bay cao, vô cảm làm cho hoài niệm bi thương. ( :cry: Chịu đoạn này là ta chém )
Cuối thơ cũng không có kí tên, kiểu chữ viết ngoáy, hiển nhiên là không muốn để người nhìn ra thân phận đích thực người viết, mà kia Thấm nhi cũng là khuê danh Ngô quý nhân, Hoàng đế đem thơ này ném xuống đất, bất quá là một cái thăm dò, hắn ngược lại thật muốn biết đến tột cùng có người ngấm ngầm hãm hại, hay thực sự Tương Bình vương cùng người hậu cung có liên quan, nhưng thơ này lại không nhìn manh mối.
"Hoàng thượng thần thiếp bị oan, là nàng, là nàng muốn hãm hại thần thiếp!" Ngô quý nhân nhìn nội dung trên thơ, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, người nọ rõ ràng nói là đặt dưới gối Bình chiêu nghi thứ này, vì sao hiện tại biến thành thư của mình, Ngô quý nhân chỉ vào Bình chiêu nghi, đã bất chấp cái gọi là lễ tiết!
Nạp Lan Tĩnh không tiếng động lắc đầu, không thể không nói người nọ đã chọn sai người, tuy rằng biết người dễ dàng lợi dụng, nhưng cũng dễ dàng làm chuyện xấu đi, một chút chuyện nhỏ xảy ra nàng ( Ngô quý nhân ) không đoán trước được tình huống này, sẽ không còn đúng mực.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Ngô quý nhân, không tiếng động mang theo chỉ trích, Ngô quý nhân càng phát ra hoảng loạn, "Nói, có phải ngươi cố ý tạo phong thơ này, đến diễn trò!" Ngô quý nhân trong mắt phóng lửa, hận không thể đi lên phá nát khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh kia của Bình chiêu nghi.
"Quý nhân muội muội, ta vốn không muốn nói, do ngươi bức ta!" Bình chiêu nghi lấy lại bình tĩnh, trên mặt đã không còn tia bối rối như vừa nãy, trên mặt đã khôi phục ý cười nhạt, lắc đầu, tựa hồ bất đắc dĩ nhìn Ngô quý nhân!
"Hừ, ai gia ngược lại muốn biết, ngươi vì sao trong phòng có bức thư như vậy!" Thái hậu lạnh giọng, tất nhiên là Ngô quý nhân hãm hại Bình chiêu nghi bất thành, lại bị người bắt được nhược điểm, bất quá nàng tò mò vô cùng, đến tột cùng là ai, có bản lĩnh lớn, đem Hoàng đế, chính mình, đem cả Tương Bình vương đều tính kế cùng một chỗ!
"Bẩm Thái hậu nương nương, thần thiếp nghe nói có nơi trồng Tử Đàn, đó là nơi gần thần linh nhất, Huyền nhi từ nhỏ thân thể yếu đuối, thần thiếp biết được đỉnh này chỉ dùng gỗ Tử Đàn chế thành, ngày thường hay lại đây, hy vọng thành tâm ( thành khẩn ) có thể làm cảm động thần linh, làm cho Huyền nhi thân mình có thể khỏe lên, tiệc tối hôm qua, thần thiếp nhìn thấy Huyền nhi ho khan lợi hại, trong lòng lo lắng, tức thì đi tới đình có cây Tử Đàn này cầu nguyện, nhưng không ngời lại nhặt được một phong thơ, không biết do ai làm rơi, chắc là vì vậy không cẩn thận mới đánh rơi hà bao!" Bình chiêu nghi mắt hơi cúi, khi nói đến Tam hoàng tử, vẻ mặt lo lắng, trong cung mọi người đều biết, Tam hoàng tử từ nhỏ bệnh tật liên tục, Bình chiêu nghi vì thế lao lực tâm cơ ( tốn sức ), cũng có thể lý giải, hơn nữa Bình chiêu nghi còn nói cây Tử Đàn là địa phương gần với thần linh nhất, lúc trước Cung quý phi cực yêu thích đình Tử Đàn chắc là cùng thần linh có liên quan, Hoàng đế nghe xong tự nhiên vui, lời nói mang ý ẩn dụ, cũng sẽ không chọc Hoàng hậu tức giận!
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, xem tâm tư Bình chiêu nghi này, dường như cũng không kém Hoàng hậu!
Bình chiêu nghi dừng lại mới nói tiếp: "Thần thiếp ban đêm xem thơ xong, trong lòng bất an không yên, việc này cực quan trọng, thần thiếp cũng không dám tự tiện xử trí, vốn tính hôm nay giao cho Hoàng hậu nương nương, không nghĩ mới chỉ nửa ngày bị người phát hiện, vu hãm ( hãm hại ) thần thiếp!" Bình chiêu nghi vẻ mặt thương tâm, trong mắt lại tỏa ra lãnh ý, khóe mắt liếc nhìn cung nữ mật báo ( tố giác ) kia.
"Nương nương, nô tỳ nhìn thấy rõ Vận Trinh quận chúa giao cho nương nương, nô tỳ tuyệt đối không dám nói dối!" Cung nữ nhìn mắt Ngô quý nhân, trong thanh âm run run, hình như không dự đoán được bức thơ hiện tại lại biến thành như vậy, chỉ hy vọng Ngô quý nhân có thể đem Bình chiêu nghi đánh bại, nàng mới có thể có cơ hội sống!
"Làm càn, ngươi đến lúc này còn hồ ngôn loạn ngữ!" Bình chiêu nghi thở dài, như thương tiếc cung nữ đến bây giờ còn khăng khăng một mực, không khỏi lắc đầu.
![](https://img.wattpad.com/cover/83962535-288-k747868.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Trọng sinh, ngôn tình) Tướng Phủ Đích Nữ
Historical FictionTác giả:Trầm Hoan Thể loại:Trọng Sinh, Cung Đấu Trạng thái: Đang ra Edittor: thuganhanuoi Nguồn: diendanlequydon TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ ** LƯU Ý: ĐÂY LÀ TRUYỆN TA ĐĂNG LÊN ĐỂ KHI NÀO MUỐN SẼ ĐỌC OFFLINE, TRUYỆN KHÔNG PHẢI DO TA EDIT, TA CÓ DẪN NGUỒN VÀ E...