"Bộ dáng ghen tuông của Bộ Tiêu rất buồn cười..."
***
Câu nói của anh khiến Ngư Vi không khỏi nhớ tới chuyện đêm qua, đó là lần đầu tiên cô trải qua chuyện đó, so với lúc xăm hình còn đau hơn rất nhiều, suýt nữa đã bật khóc. Nhưng rối rắm ở chỗ, lúc cô cho rằng mọi chuyện đã xong rồi, thì anh lại nói anh chỉ mới bắt đầu đi vào được một chút mà thôi...
Khoảnh khắc nhìn thấy nơi đó của anh, cô thật sự phát hoảng, nếu toàn bộ kích thước đó ở trong cô, có lẽ cô sẽ thật sự đau rớt nước mắt.
"Rõ ràng đau đến vậy, sao nhiều người lại thích làm chuyện đó chứ?" Ngư Vi cứ thắc mắc nghĩ mãi từ đêm qua đến giờ, lúc này hỏi ra nhờ anh giải đáp.
Bộ Tiêu thấy cô thắc mắc vấn đề này quả thật không còn gì để nói, bao nhiêu lửa nóng đang hừng hực bỗng phụt tắt ngúm, buồn cười không chịu được cười rộ lên, vòng tay ôm cô thật chặt, xoa xoa cái đầu nhỏ: "Bảo bối, sao em đáng yêu thế này?"
Từng nét trong cô đều vô cùng đáng yêu và thuần khiết, từ cái nốt ruồi chu sa duyên dáng hững hờ rơi trên bầu ngực con gái, hai khối mềm mại căng tròn vừa vặn tràn đầy lòng bàn tay anh đến vòng eo bé xíu chỉ một cánh tay đã ôm trọn rồi bờ mông nhỏ cong cong mượt mà. Đêm qua anh chỉ vừa tiến vào một chút, khoái cảm đã ngập tràn len lỏi đến từng ngóc ngách cơ thể... Lúc này, Bộ Tiêu ngồi trong bóng tối, hồi tưởng lại đủ các hương vị ngọt ngào, vui sướng, sảng khoái vụng trộm đêm qua. Anh cảm thấy hôm nay triền miên nơi này đủ rồi, nếu giờ còn không dẫn cô đến những nơi đông người, có lẽ não anh sẽ bị sốc nhiệt mà hóa sói.
Phim vẫn chưa kết thúc, Ngư Vi đã bị Bộ Tiêu nắm tay kéo ra ngoài, vừa vặn gần đến giờ cơm trưa, Bộ Tiêu đưa cô đi ăn cơm. Lúc này Ngư Vi mới phát hiện, lần trước anh nói 'khắp con đường này có ai anh không biết' là có ý gì, thật đúng là anh đi đến đâu cũng có thể gặp người quen.
Vào một nhà hàng, hai người tìm chỗ ngồi, rồi ngồi xuống đối diện nhau. Ngư Vi vừa mở thực đơn ra đã nhìn thấy một đôi nam nữ đi tới. Người đàn ông khá mập mạp nhưng mày rậm mắt to, nhìn qua có vẻ rất cởi mở. Người phụ nữ vóc dáng cao ráo, thân hình yểu điệu, đi giày cao gót, cao hơn người đàn ông mình đang khoác tay cả một khúc, hai người đều ăn mặc rất phong cách đầy khí chất. Lúc khoác tay nhau đi vào, người đàn ông kia nhìn thấy Bộ Tiêu, mừng rỡ gọi to: "Ôi trời, đây không phải Tứ gia sao!"
Bộ Tiêu đặt cái ly thủy tinh trên tay xuống, dời tầm mắt khỏi Ngư Vi, nhíu mày nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó cười rộ lên: "Ông chủ Trương tới ăn cơm sao?"
"Đúng vậy, tôi đưa fiancee đến ăn cơm..." Người đàn ông đó đột ngột thả ra một từ tiếng anh, nói xong, con ngươi xoay tròn đảo vòng vòng trên người Ngư Vi, hắn có vẻ vô cùng ngạc nhiên thắc mắc: "Đây là bạn gái của Tứ gia sao?"
Bộ Tiêu cười dựa người vào lưng ghế, nhíu mày thản nhiên nói: "Vợ tôi."
Ngư Vi suýt chút nữa rớt luôn tròng mắt ra ngoài, cô lườm Bộ Tiêu một cái, anh không chỉ nói hươu nói vượn ngoài miệng mà còn chằm chằm nhìn cô cười đến vô lại.
Quả nhiên, ông chủ Trương trợn to mắt, y hệt như vừa nghe thấy trái đất sắp nổ tung: "Hả? Tứ gia kết hôn?"
Bạn gái hắn cũng ngạc nhiên sửng sốt, cười nói: "Lần trước gặp mặt, Bộ tiên sinh vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, không ngờ lại đi trước chúng tôi một bước, thật đúng là sấm rền gió cuốn..."
Nói xong cô ấy còn đấm bạn trai mình hai cái, giọng oán giận: "Đều tại anh, cần gì phải làm tiệc đính hôn, không thể trực tiếp tổ chức hôn lễ với em luôn sao!"
Ông chủ Trương vội vàng ngồi xuống bên cạnh Bộ Tiêu, thấy tình hình này có vẻ là muốn ghép chung bàn rồi. Bộ Tiêu chuyển sang bên cạnh Ngư Vi mà cảm thấy phiền chết người. Vất vả lắm mới có được buổi hẹn hò, còn bị người ta chen vào làm loạn. Người phụ nữ kia cứ mở miệng ra là một tiếng 'Bộ phu nhân' đầy vẻ thân mật khiến Ngư Vi cũng cảm thấy không thoải mái. Bốn người ngồi chung một bàn rốt cuộc cũng xong bữa cơm. Trước khi dẫn bạn gái đi, ông chủ Trương đưa cho hai người bọn họ một tấm thiệp mời đính hôn, nói là tổ chức theo hình thức vũ hội, chỉ có người thân và bạn bè, bảo Bộ Tiêu đưa Ngư Vi đi cùng.
"Bộ tiên sinh, Bộ phu nhân, chúng tôi đi trước, ngày hai mươi bảy gặp lại!" Trước khi đi, vị hôn thê của ông chủ Trương nhìn Ngư Vi nháy nháy mắt, vẫy tay tạm biệt.
"Đúng vào ngày sinh nhật của anh." Hai người kia đi rồi, Ngư Vi rút cái thiệp màu vàng ra xem, phát hiện ngày đó trùng vào sinh nhật Bộ Tiêu.
"Không tệ, mang phu nhân của anh đi uống rượu, nhảy nhót khiêu vũ, đêm lãng mạn..." Bộ Tiêu bưng ly lên hớp một ngụm nước đá, cười đến thảnh thơi: "Đặt một khách sạn gần đó, ừm... phòng xa hoa nhất ngắm cảnh trời đêm..."
Ngư Vi thấy anh mặc sức tưởng tượng còn tưởng đến tận trên trời, không khỏi bật cười: "Uống rượu thì có thể, nhưng em không biết khiêu vũ đâu."
"Mấy chuyện khiêu vũ, mai anh dạy em..." Bộ Tiêu nghiêng người qua chống tay trên bàn, bên dưới hai chân ngọ nguậy kẹp chặt lấy chân cô: "Có điều, ý em là xa hoa ngắm trời đêm thì có thể hửm?"
"Không phải anh bảo em mai đến tiệm của anh sao, xa hoa ngắm cảnh đêm gì đó có gì mới đâu chứ? Đến giờ cái gì cũng đã làm rồi..." Ngư Vi vô cùng điềm tĩnh nói.
Bộ Tiêu cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo về phía mình, ngón tay đan vào thật chặt, mắt không nháy nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng rẫy như muốn ăn tươi nuốt sống cô, thấp giọng hư hỏng: "Làm cả đời cũng không đủ... Bảo bối, ngày mai em tới tìm anh thật sao?"
Ngư Vi ngẫm nghĩ một lúc rút tay ra, cô cảm thấy cần phải rung lắc chấn động một cái cho anh hạ bớt nhiệt, vì vậy trả lời: "Ngày mai thứ hai, em có tiết học rồi, để hôm khác đi ạ."
Bộ Tiêu đứng hình đóng hai mắt lại, vẻ mặt thiếu điều sắp nghẹn chết, hầu kết trượt lên trượt xuống, dở khóc dở cười. Trong lòng còn gì không hiểu, cô nhóc này bắt đầu chơi trò lạc mềm buộc chặt với anh đây mà, hơn nữa còn vận dụng rất thành thạo mấy chiêu kéo đẩy. Bình thường làm ăn, mấy mánh khóe trẻ con này anh làm nát rồi, bây giờ lại bị cô dùng nó trừng trị mình, cảm giác 'vờ tha để bắt' này, cô đúng là... muốn chơi chết anh mà.
Anh hoàn toàn bị cô tóm gọn trong lòng bàn tay rồi. Thỉnh thoảng cô chạm vào vuốt ve một cái, anh liền phất cờ trong bụng, tim bung dù rực rỡ rồi thỉnh thoảng cô lại rung lắc chấn động một cái khiến anh bồn chồn bất an, tim ngứa ran khó chịu còn hơn mèo quào.
Hôm đó, ăn cơm trưa xong, Bộ Tiêu đưa Ngư Vi đến chỗ dạy kèm, sau đó dẫn cô đi ăn tối, rồi đưa cô đến quán bar làm việc, cả ngày đều bám dính lấy cô. Dĩ nhiên Ngư Vi vui lắm, từ sáng đến tối đều ngọt ngào hạnh phúc. Lúc cô làm việc, anh ngồi ở quầy bar, uống hết ly này đến ly khác, mỗi ly đều phải tự tay Ngư Vi pha chế cho anh. Lúc ban nhạc bắt đầu trình diễn, Bộ Tiêu ôm cô vào lòng khẽ thì thầm to nhỏ, tay xiết chặt eo cô. Sở Phong nhìn thấy cảnh đó tưởng cô bị khách uống say đùa bỡn liền vội vàng kêu bảo vệ chạy tới.
"Không phải đâu, anh Phong*, đây là bạn trai em." Ngư Vi thấy Sở Phong dẫn hai bảo vệ tới, vội giải thích.
(*Ngư Vi gọi là Phong ca: cách gọi thân thiết.)
Nghe Ngư Vi nói thế, Sở Phong biết hóa ra mình hiểu nhầm liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xin lỗi Bộ Tiêu: "Người anh em, thật ngại quá, thì ra anh là bạn trai của Tiểu Ngư, mạo phạm rồi." Nói xong còn quay sang dặn dò quầy bar không tính hóa đơn của Bộ Tiêu, rồi đi về phía sân khấu.
Bộ Tiêu ôm chặt Ngư Vi cau mày liếc nhìn Sở Phong, đồng tử trong đôi mắt đen láy đó ánh lên tia lạnh lùng, gương mặt cũng không còn cười nữa. Lúc Sở Phong nói chuyện với anh, anh cũng không phản ứng, Ngư Vi nghĩ thầm không phải anh tức giận rồi chứ, nhưng cũng đâu có hiểu lầm anh bao lâu đâu.
![](https://img.wattpad.com/cover/110585475-288-k518463.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đỗ Quyên Không Tàn - Miêu Trần Trần (Hoàn)
RomanceĐỖ QUYÊN KHÔNG TÀN - HỒ LY THÚC THÚC Tác giả: Miêu Trần Trần. Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, nam chính lớn hơn nữ chính 10 tuổi, điền văn, ngọt, HE. Tác phẩm: Đỗ Quyên không tàn. Tên gốc: Hồ ly thúc thúc (Ông chú hồ ly) Biên tập: Tũn Còi. Nhân vật c...