Chương 2: Những cuộc gặp gỡ

8.7K 619 60
                                    

Một ngày như mọi ngày.

Hôm nay tôi ra ngoài được mẹ cho ít tiền tiêu vặt. Ở cái độ tuổi này tôi đặc biệt thích ăn vặt, tôi vào một cửa hàng mua vài viên kẹo ngọt. Không phải vì là đứa trẻ nên tôi thích ăn kẹo đâu, mà bản thân rất thích đồ ngọt, vì vậy chỉ cần là đồ ngọt, tôi đều thích.

Vừa đi dạo một vòng quanh làng, tôi leo lên ngọn đồi nơi mình hay tập luyện để tiếp tục khóa biểu hằng ngày.

Mãi đến lúc thái dương có xu hướng ngã về phía Tây, nắng trời dần muốn tắt, tới giờ phải về, tôi nhanh chóng quay về nhà.

Men theo một con đường đi quen thuộc để về nhà, bỗng nhiên nghe có tiếng ẩu đả, vốn không tính quan tâm làm gì nhưng mà lại nghe...

-Đánh nó đi, đồ quái vật!

-Đánh nó, đồ đáng ghét!

-Đồ không có cha mẹ.

Những lời độc địa này là của mấy đứa trẻ? Sao mới tí tuổi đầu đã ăn nói độc ác như vậy rồi, thật là không tin được!

Lòng chính nghĩa trong tôi bừng cháy dữ dội. Tôi bước qua thì nhìn thấy một đám nhóc đang tụm lại một vòng, quyền cước đấm đá một tên nhóc tóc vàng, miệng thì không ngừng mắng người ta là quái vật.

Cỡ nào kinh ngạc.

Đương nhiên tôi cũng ngạc nhiên khi thấy một cảnh tượng bạo lực như thế của một đám con nít. Nhưng dù sao thì những chuyện như thế nào dù ít dù nhiều thì ở đâu mà chẳng có.

Điều làm tôi kinh ngạc là đối tượng đang bị bắt nạt.

Tôi nhìn ra được, cậu bé tóc vàng bị đánh kia là ai. Chính là nhân vật chính, Uzumaki Naruto.

Chính là cậu bé Naruto tóc vàng hoe đó!

Nhìn một màn này, tôi muốn lao ra giúp nhưng vừa chạy được vài bước thì bị lý trí kéo tỉnh lại.

Tương lai Naruto muốn trở nên mạnh mẽ, thành HoKage để được mọi người công nhận đều là vì quá khứ bị xa lánh của cậu ta. Đều nói nhờ có những tháng ngày này mà tương lai mới có một Naruto mạnh mẽ không bỏ cuộc kia, không phải sao?

Thế nhưng đã thấy mà không giúp thì tôi thấy lương tâm mình bị cắn rứt mất. Không nghĩ nhiều nữa, tôi quyết định phỉa giúp! Nói đi cũng phải nói lại, dù cho tôi có giúp cậu ta hôm nay thì cũng không thay đổi được thực trạng của cậu bé đó là bao đi.

Không nói nhiều! Bước tới đá cho một thằng bé đang hung hắng đánh người kia nằm lăn quay ra đất, chính là tên đánh hăng say nhất.

Một thằng nhóc đang đánh hăng say bị đá ngã sấp về phía sau. Chưa để cho tụi nhóc kia kịp lấy tinh thần hiểu chuyện gì, nhanh chóng quay sang đá thêm một tên khác. Lần này là tên chửi hăng nhất.

Một đám ngơ ngác nhìn tôi.

Dù sao cũng đã quyết định đi làm người chính nghĩa rồi nên tôi cũng tự tin tạo dáng chút. Hai tay khoanh lại, lườm mắt nhìn mấy tên còn lại.

Thấy tôi trừng mắt nhìn bọn chúng, mấy tên nhát gan liền hoảng sợ lùi lại.

-Hừ, một đám người như vậy chỉ nhào vào ức hiếp một người, không thấy xấu hổ sao!

[ĐỒNG NHÂN NARUTO] Ảo Mộng Hồng AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ