Chương 33 . Sự Trả Thù Cao Quý Nhất Là Tha Thứ

128 9 0
                                    

"Bắn xem có vui không" Lời nói lạnh lùng đầy giễu cợt vang lên thật khô khốc. Tay Alice cầm khẩu súng như không còn chút sức lực nào, cô cảm tưởng có cả một núi đá đang đè nặng lên người, một thân hình nhỏ bé như cô làm sao có thể gánh vác. Roy nhìn cô bằng ánh mắt van cầu, thiết tha, đôi con ngươi đỏ ngầu như máu thoáng hiện một nỗi căm thù. Lẽ nào họ từng là bạn mà không tha thứ cho nhau được ư?

Alice thoáng nhìn sắc mặt của chàng trai bên cạnh, ôi hai chữ "lạnh lùng" làm cô đau ê ẩm toàn thân. Trong lòng cuộn trào lên một cơn cuồng phòng, gào thét đến nhức nhói. Cũng giống như Alice, từng đợt lo lắng cứ ập thẳng vào tim, gào thét điên cuồng đến mọi ngóc ngách cơ thể, từng giọt nước mắt vẫn chảy dài khiến Roy trông thật thê thảm.

Alice chưa bóp cò, chưa làm gì cả, thế nhưng đâu đó đã thoáng lên mùi máu tươi, tanh nồng, ghê rợn. Alice không muốn nhìn thẳng vào Roy nhưng bốn con mắt vẫn vô tình chạm vào nhau. Khi đó, Mark cười nửa miệng một cách nhạt nhẽo khi thấy những giọt pha lê long lanh trong suốt của Alice rơi xuống, chạm vào gò má nóng hổi, vương trên môi mặn đắng.

Cung khẩu quyến rũ mà đáng sợ lại một lần nữa vang lên lời nói bỡn cợt.

- Làm đi, giống như em đã làm với người của tôi!

Alice nghiêng người, thật ra cô có muốn thế đâu, bởi vì cô có lý do của mình, nên cô mới chấp nhận để Jonathan điều khiển. Đúng, là cô sai, cô đã lầm đường lạc lối, cô có mắt mà không nhìn thấu chân lý, nhưng sao anh lại nói những lời tàn độc vậy?

Anh thật sự đã thay đổi, hay tính cách của anh vốn dĩ là vậy?

- Không làm gì hết cả - Alice ương bướng, quắc mắt nhìn Mark, trong cái nhìn đó đầy rẫy oán trách.

- Vui mà! - Anh tiếp tục bỡn cợt. Từng câu nói, cử chỉ là một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim cô.

- Không vui chút nào.

Thế giới này nhỏ hẹp lắm, chỉ cần xoay người vài cái là không biết mình sẽ gặp được ai tốt ai xấu, tìm được một tình bạn thật khó, định mệnh đã tạo ra một tình bạn giữa cô và Roy trong thời gian tuy không dài lê thê nhưng cũng đủ để cô tha thứ cho nhỏ. Cô là người bao dung, tất nhiên một lần tha thứ cũng không nhằm nhò gì đối với cô. Ấy vậy, cô đặt lên tay Mark khẩu súng, hai tay nằm chặt bàn tay lạnh lẽo kia và ngẩng đầu lên nhìn người con trai ấy, và anh không hề tránh ánh nhìn của cô, cư nhiên nhìn chằm chằm lại, cô ho nhẹ rồi nói:

- Em và Roy đã từng có một thời gian rất vui vẻ với nhau, em thật sự quý Roy, cho nên em không thể ra tay lấy đi mạng sống của Roy lúc này được, dù sao trong mọi chuyện cũng đều có lỗi của em, do em mà ra, vì vậy em sẽ không làm gì Roy cả. Anh hãy thả Roy ra đi.

Alice muốn tha thứ cho Roy một lần. Dù kết quả sau này có ra sao cũng không quan trọng, điều quan trọng là cô còn giữ lại một chút kỉ niệm, hi vọng sẽ không làm cô hối tiếc.

Người ta nói "Sau tất cả cũng nên tha thứ cho người khác. Không phải vì họ xứng đáng với điều đó mà vì bạn xứng đáng được bình yên". Đúng vậy, tha thứ chính là một món quà.

Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi ( Full ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ