Chương 9. Con Tim Vui Trở Lại

182 10 2
                                    

Alice hung hăng chỉ thẳng mặt Mark, tơ máu trong mắt nổi lên, hai hàng lông mi rậm bao phủ chút sương mờ, thù hận mà nói:

- Tên Thái Giám vô nhân tính, ta ghét ngươi, chết đi, chết đi...

Mỗi từ "chết đi" là nó đánh hắn một cái. Mắt nó chán ghét nhìn hắn, loé tia đau khổ

- Cô ra đây bằng cách nào? - Hắn không mắng nó vì bị gọi là Thái Giám, tự nhiên thấy mình cũng có lỗi làm nó bị lôi đi nên kiềm lòng để nó đánh.

- Con ma đó vứt tôi bay thẳng ra đây đó, nhìn xem thương tích đầy mình đây này - Nó hậm hực chỉ vào từng vết thương, quần áo xộc xệch thảm hại.

- May là không chết đó. Còn đứng mà lầu bầu

- Này, vì ai mà tôi ra nông nỗi này hả?

- Đừng có nói là tôi nhé! Bằng chứng đâu?

- Cái đồ phản tặc, hừ...

- Thôi đi mua quần áo khác thay vào di, trông mày rách nát quá rồi đó - Sarah nhíu mày, tay phủi phủi chút bụi vương trên mặt nó.

Một lúc sau, nó quay lại với bô quần áo khác, đen từ trên xuống dưới cùng nụ cười ác độc trên môi

- Chúng ta chơi "tàu lượn vách núi", tôi mua sáu vé rồi

Câu nói của nó làm hắn khựng người lại. Mạch máu trong cơ thể hắn như bị ngưng tụ, nói hắn hoàn hảo là thế nhưng hắn lại mắc bệnh sợ độ cao từ bé, hắn thèm một lần được đi tàu lượn treo leo trên núi thế này lắm nhưng mỗi lần mua vé đều xé đi... Ngoài Vic và Key ra thì không ai biết hắn sợ độ cao.

Thầm liếc hai người kia với ánh mắt dò xét, không biết họ có nói cho nó biết việc hắn sợ độ cao hay không mà sao nó lại hí hửng chọn trò mạo hiểm như thế này.

Nó nhìn sắc mặt khác lạ của hắn, liền cười đắc thắng trong lòng.

Hả hê một lúc, nó đá đểu hắn:

- Có chơi không hay sợ hả cậu bạn cùng bàn?

Hắn nghiến răng ken két, giựt lấy cái vé từ tay nó và hùng hồn đáp lại:

- Tôi phải sợ trò con mèo này á?

- Vậy chơi nào! - Nó khẽ bĩu môi. Xung phong đi đầu tiên.

Bảo vệ đưa cả sáu đếb khu vực soát vé, bọn nó vui sướng leo lên vị trí của mình và thắt dây an toàn.

Vù vù!

Tàu chưa chạy mà hắn có cảm giác gió thổi bay tất cả ý trí trong lòng hắn rồi. Hừ, chết tiệt.

Hắn thầm rủa mắng, thôi thì coi như một lần chạm tay vào độ cao ngất ngưởng này vậy, thử thách nào hắn cũng có thể vượt qua mà đây chỉ là trò chơi nếu hắn không vượt qua nổi thì quá kém cỏi rồi.

Nghĩ vậy, hắn hít nhẹ một cái, mắt man trá nhìn nó

- Cô cấm hét đó nhé!

Hắn cảnh cáo nó cũng như đang tự cảnh cáo chính bản thân mình.

Tàu bắt đầu di chuyển, ban đầu thật nhẹ nhàng. Hắn tỏ vẻ kiêu ngạo, nhếch mép vì chả có gì đáng sợ.

Bỗng, vận tốc tàu lượn chạm đến mức 200km/h. Các pha lộn nhào cùng tốc độ lao như tên lửa khiến hắn cảm thấy choáng váng vô cùng. Những đường ray trên không ngoằn ngoèo xoắn ốc cao đến hơn hai ba trăm mét, một đường ray thẳng tắp chạy thẳng lên mây xanh và dừng lại ở trên cao. Nước non quang cảnh núi rừng kì vĩ đẹp đê mê nhưng lúc này đây chẳng ai có tâm trạng ngắm cảnh thiên nhiên đặc biệt là hắn. Tàu từ độ cao ba trăm mét dần dần lao thẳng xuống với góc chín mươi độ khiến toàn bộ hành khách lạnh người. Tàu di chuyển với vận tốc chậm hơn rồi đột ngột dừng lại giữa chừng và lùi lên cao bốn mươi mét và...Chưa kịp định thần thì...

Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi ( Full ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ