Đã nói là phải dậy sớm , thế mà ...
Sáng hôm chủ nhật đấy , Điền Chính Quốc tiếp tục ngủ quên mất . Vẫn là ôm chặt lấy cậu vào lòng , lại kết hợp với cái giá rét mùa đông , dù trong phòng có điều hòa nhưng sự ấm áp ấy khiến hắn lười biếng cực độ . Cứ rúc rúc rồi cọ cọ , rốt cuộc chính hắn lại khiến cậu thức giấc .
Chí Mẫn mở mắt , chứng kiến cảnh tượng Điền Chính Quốc ôm chặt lấy mình . Hoảng sợ quá , cậu vùng vẫy , quẫy đạp để xua đuổi Điền Chính Quốc . Hắn bị giật mình , bật dậy ngay lập tức . Cậu thu người vào góc trên đầu giường , tay chân run lên cầm cập , mặt cắt không còn giọt máu . Điền Chính Quốc hiểu ngay được vấn đề đang xảy ra .
- Cậu đừng sợ , tôi sẽ không làm gì mà .
Hắn định sáp lại gần trấn an cậu , nhưng không được . Phản xạ của Chí Mẫn lần này nhanh đột xuất , cậu vớ lấy bình nước thủy tinh cạnh đó , đập vào cạnh tủ vỡ choang một cái , các mảnh vụn rơi xuống đất . Cậu vớ đại một mảnh, hướng phía Điền Chính Quốc hăm dọa .
- Anh ... anh đừng có đến gần ... nếu không ... nếu không tôi sẽ đâm anh đấy .
- Được , được , tôi không đến . Cậu mau bỏ xuống đi , như vậy nguy hiểm lắm .
Hắn xua xua tay , đồng thời tiến ra xa phía cậu đang ngồi . Cậu cảm thấy an tâm hơn , nhưng tay vẫn còn nắm chắc mảnh vỡ kia . Không khí căng thẳng bao trùm khắp căn phòng . Điền Chính Quốc rối trí , không biết làm thế nào để xử lí vụ này .
Kim Thạc Trân và Trịnh Hạo Thạc vừa mới tỉnh dậy , còn đang oán trách Điền Chính Quốc để họ cô đơn lạnh giá ở đây thì nghe thấy tiếng động . Không chần chừ , hai người họ chạy thẳng theo tiếng âm thanh , tìm được đến phòng của Điền Chính Quốc .
- Chí Mẫn , Điền Chính Quốc , hai người có trong đó không ? - Thạc Trân vừa gõ cửa vừa sốt ruột , không biết chuyện gì đang xảy ra .
Nhận thấy tiếng của Thạc Trân , cậu vứt ngay mảnh thủy tinh xuống giường , lại toan bước ra mở cửa thì bị Điền Chính Quốc đứng từ xa ngăn lại .
- Cậu ngồi im , bước xuống dẫm vào mảnh sành thì sao ? Ngồi im đấy , để tôi ra mở cho .
Hắn sốt sắng nhắc nhở , lại đích thân đi mở cửa . Cậu dừng lại hành động , ngồi gọn trên giường chờ đợi . Thạc Trân và Hạo Thạc đi vào , thấy nhiều mảnh vỡ , nghi hoặc tra khảo .
- Mấy thứ này là sao đây ?
- À, tại vì sáng dậy Chí Mẫn khát nước, quờ tay vào không may làm vỡ thôi .
Điền Chính Quốc lúng túng đáp .Chí Mẫn ngồi trên giường gật đầu lia lịa . Hai người họ bớt ngờ vực , hắn mới nhớ ra cậu còn chưa xuống được , lại tiến đến gần , vươn tay ra .
- Nào , ra đây . Đừng tự mình xuống , bị thương anh sẽ rất lo đấy .
Để ý đến con mắt của hai người đang đứng phía gần cửa , cậu không còn thời gian mà do dự , đành đến gần để Điền Chính Quốc bế ra ngoài . Rồi hắn lại cáu kỉnh dặn dò .
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin | Longfic | H- | Tổng Tài Không Lương Thiện
Fanfiction''Điền Chính Quốc, tất cả đều tại thằng khốn nhà anh nên mọi việc mới thành ra như thế!'' ''Anh xin lỗi, anh xin lỗi Chí Mẫn à...'' Mọi sự trùng hợp chỉ là vô tình. Thân.