- Chỉ là ... đáng yêu ?
- Đúng thế ! Rất đáng yêu !
Không đợi hắn đồng ý , cậu đã đẩy cửa xe , đưa chân ra ngoài .
- Đi thôi !
Cậu bước xuống hẳn rồi chạy vào trong cửa hàng . Hắn thở dài một tiếng , cũng vội tìm chỗ đậu xe rồi nhanh chóng đuổi theo .
Đúng với cái tên gọi của nó , cửa hàng chỉ toàn đồ trẻ em . Mặt hàng chủ yếu vẫn là quần áo . Bên cạnh đó còn có mấy thứ dùng để chăm sóc trẻ , bộ tập ăn cho trẻ ... tất cả đều cho trẻ . Cậu thích thú đi một vòng xem xét . Hắn theo sau , để ý đến hành động của cậu , chỉ cần thấy cậu chăm chú nhìn cái gì đó sẽ tự động bỏ vào giỏ hàng . Xong cuộc thăm quan vòng quanh , hắn đẩy theo một giỏ nặng toàn những thứ linh tinh . Cậu mãi mới chịu quay ra sau nhìn , phát hiện thấy đống đồ kia , thắc mắc hỏi .
- Anh lấy mấy thứ này làm gì thế ? - Rồi cậu giỡ vài thứ ra xem . - Gấu bông , đồ tập ăn , sao dán tường , quần áo trẻ con ... .
- A ... tại vì ... - Hắn gãi đầu , nhanh chóng bịa ra một lí do . - Tại tôi muốn chưng nó trong phòng của em . Em khen chúng dễ thương mà , tôi cũng định chuyển em sang một phòng khác , nếu như bày nó ...
- Chuyển sang phòng khác ? - Cậu cau mày hỏi dồn dập - Tại sao tôi lại chuyển sang phòng khác ? Tại sao anh lại làm như thế ? Anh muốn đuổi tôi đi đúng không ? Tôi đâu có tật xấu khi ngủ đâu ? Hai chúng ta sống chung một phòng không phải tốt hơn sao ?
- Hai chúng ta ? Em muốn hai chúng ta chung phòng ? - Hắn vừa nghe thấy , lập tức phản ứng .
- Ý ... ý tôi là ... bây giờ mà chuyển phòng nữa rất bất tiện . Chi bằng ... chi bằng chung phòng luôn có phải không ?
- Ồ ... thì ra là thế .- Điền tổng vừa gật đầu vừa cười . - Vậy không chuyển nữa , em ở lại , tôi vẫn sẽ đem những thứ này về , đặt trong phòng của ''chúng ta'' , nha !
Chí Mẫn cúi đầu đi tiếp . Cậu không nói gì cả , khuôn mặt tự nhiên lại nóng bừng , tim đập nhanh rồi a . Điền Chính Quốc thanh toán xong , tất nhiên , hai người cùng nhau trở về , nơi gọi là nhà chung .
Thật bất ngờ , về đến nhà đã thấy Từ Hiểu Duy ung dung ngồi trong phòng khách , ngó nghiêng chờ đợi . Chí Mẫn cau mày , cậu ôm đống đồ dễ thương ban nãy Điền Chính Quốc mua , đặt phịch xuống ghế . Điền Chính Quốc khó xử nhìn thái độ của cậu , lại hỏi Từ Hiểu Duy .
- Em đến tìm anh có việc gì không ?
- A ... ba bảo em tới ... nên ...
- Thì ra là Từ tổng bảo anh đến . - Chí Mẫn nhếch mép , ngồi cạnh Từ Hiểu Duy rồi kéo tay hắn ngồi xuống cạnh mình . Sau đó cậu bày ra vẻ mặt kiểu niềm nở tiếp đón lắm . - Em có nghe bác kể , anh ở nhà một mình rất buồn . Nếu cảm thấn chán nản thì cứ qua chơi với vợ chồng em , không cần ngại .
Cậu nói , rõ ràng rành mạnh từng chữ , như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người . Từ Hiểu Duy có chút kinh ngạc , thấy lúc trước cậu rụt rè lắm mà mới vài tháng đã thay đổi như thế . Từ Hiểu Duy cười trừ .
BẠN ĐANG ĐỌC
KookMin | Longfic | H- | Tổng Tài Không Lương Thiện
Fanfiction''Điền Chính Quốc, tất cả đều tại thằng khốn nhà anh nên mọi việc mới thành ra như thế!'' ''Anh xin lỗi, anh xin lỗi Chí Mẫn à...'' Mọi sự trùng hợp chỉ là vô tình. Thân.