Thiếu niên không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới vươn tay, nhìn hắn thật cẩn thận đổi lại dược cho mình, nhưng cảnh giới trong mắt không một chút suy giảm, chỉ cần người áo xám có dị động gì, lập tức sẽ chết ở dưới chưởng của hắn. Người áo xám giống như cũng nhìn ra tâm tư của hắn, tuyệt không có động tác dư thừa, đổi hảo dược trên cánh tay cùng vai rồi buộc chặt ở phía sau, mỉm cười. "Hiện tại có thể yên tâm?"
Dược hiệu mát lạnh thấu nhập da thịt, cảm giác cực nóng từ miệng vết thương dễ chịu hơn một chút. Thiếu niên cũng không có ý tứ cảm kích, chỉ là hồ nghi đánh giá người áo xám. Người áo xám nhún nhún vai, không để ý tới ánh mắt bén nhọn của hắn, tự cố tự địa thu thập thảo dược, băng vải, bồn và khăn mặt, lại đem chày và cối đá mượn ở chỗ tiểu nhị rửa sạch đem ra ngoài cửa sổ phơi, sau đó đóng cửa sổ.
Thiếu niên cùng người áo xám này ở chung đã có ba bốn ngày, thế mà vẫn mơ hồ không biết hắn là người như thế nào, nói là nhiệt tâm, nhất tam lưỡng hạ cũng lười nói chuyện, nói là lãnh đạm thì lại gà mẹ nhiều chuyện cứu hắn trở về. Nói cho đúng thì là một người nhân tín bản thiện, nhưng không tính toán nói chuyện tâm tình cùng hắn. Xem ra khí chất cũng không tầm thường. Tuy đối với tiền tài tính toán chi li nhưng lại không giống như là người thấy tiền thì cười tít mắt, cứu hắn trở về nhất định không phải vì lợi. Vậy vì danh sao? Hắn chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, cứu trở về cũng không được bao nhiêu thanh danh. . . . . . Bất quá hắn không phải người trong võ lâm thì có thể xác định, bởi vì trên người một chút nội lực cũng không có, bước chân lại phù phiếm, khí lực không cùng, cầm lấy thủy bồn đến thủy đẩu cũng phải tốn thật lớn khí lực — như vậy loại trừ cả khả năng hắn là bị người ta đuổi giết.
"Uy, ngươi tên là gì?"
Người áo xám nhăn mặt. "Người nhà ngươi trước kia không dạy ngươi lễ phép sao? Hỏi tên người ta phải khách khí một chút."
"Ngươi quản nhiều như vậy!" Thiếu niên là lần đầu bị người trách cứ, cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng niệm tốt xấu gì thì cũng là ân nhân cứu mạng mình, miễn cưỡng nhẫn xuống. "Nói hay không? !"
" Đứa nhỏ vô lý như vậy. . . . . ." Người áo xám nói xong, cư nhiên nở nụ cười, tựa hồ thiếu niên càng không khách khí hắn lại càng cao hứng.
"Ta gọi là Diệp Phàm. Diệp trong Thụ Diệp, phàm của bình phàm."
——————–
Hai mươi tháng 12 ngày quý dậu.
Lại là bốn ngày an dưỡng, thương thế của thiếu niên tốt lên rất nhiều, ít nhất đã có thể xuống giường. Chỉ là trên đùi từng bị đâm sâu đến xương, đi đứng phải cà nhắc cà nhắc, vừa không thuận tiện lại còn chướng tai gai mắt, lập tức vẫn nằm bẹp dí trên giường. Diệp Phàm coi hắn một bộ bất bình tức giận liền cùng hắn nói chuyện. Nói về truyền thuyết chuyện cũ, tài ăn nói vô cùng tốt, thường hống đến thiếu niên tâm trí hướng về, say mê không thôi. Bất quá sau mỗi lần lấy lại tinh thần sẽ càng thêm tức giận, Diệp Phàm phải càng ra sức hống hắn, làm cho hắn nghe cũng không phải, buồn bực cũng không phải.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Hạ Đệ Nhất - Thanh Tĩnh
Non-Fiction~~Giới thiệu vắn tắt~~ Thiên hạ ba phần, ba phần võ lâm. Chỉ cần là ở trong chốn giang hồ hành tẩu, trừ phi vừa điếc vừa ách vừa mù lại vừa ngu, nếu không, không ai có thể không biết ba đệ nhất này. Thiên hạ đệ nhất trang, Võ Thánh trang! Thiên hạ đ...