Cố Phi nổi tiếng ở triều đại trước có mười bức mĩ nhân đồ. Đồ này vừa vẽ ra, thi sĩ thiên hạ đều noi theo, trong lúc nhất thời phố lớn ngõ nhỏ đều là mỹ nhân đồ — nhưng Cố Phi có nói: thiên hạ mỗi người mỗi vẻ, nhưng vẻ đẹp như mẫu đơn u lan thì không thể vơ đũa cả nắm được. Vì thế mà bức mỹ nhân đồ sau này cũng trở thành thái độ để đánh giá mỹ nhân trong lòng mọi người, là tiêu chuẩn để lựa chọn mỹ nhân của thế nhân, hoặc nhã nhặn lịch sự, hoặc diễm lệ, hoặc xuất trần, hoặc hoạt bát, lưu truyền cho đến bây giờ thì được vẽ mô phỏng thu nhỏ trên mặt quạt này đây.
" Vậy tại hạ sẽ không nhiều lời." Kì cười hì hì thối lui đến một bên, còn không quên bổ sung một câu: "Hoàng Thượng quý vi thiên tử, trước khi gặp được Hạo đế tọa mặc dù gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng. Tiểu hoàng tử quý vi thiên kiêu, ngày sau oanh oanh yến yến tự nhiên cũng không ít được, chỉ cần từ nhỏ bồi dưỡng nhãn giới, sau khi lớn lên dong chi tục phấn trong thiên hạ sẽ không lọt được vào mắt."
" Cáp, này, Tĩnh vương thúc cũng có lễ vật sao?" Hiên Viên chỉ cảm thấy quanh thân gió lạnh rùng cả mình, vội vàng hướng Tĩnh vương đánh cái ánh mắt.
Tĩnh vương hiểu ý, từ trong tay người hầu lấy ra một cái tượng điêu khắc gỗ, cả vật thể chế từ Nam Hải trầm hương mài thành cây tử đằng, ẩn ẩn tản ra Long Tiên Hương, mặt trên điểm xuyết những quả mọng, dưới cây tử đằng, một nam một nữ cùng hai tiểu oa nhi đang vui đùa.
"Ha hả." Tĩnh vương vuốt râu. " Lục diệp thành ấm tử mãn chi. Cành lá xum xuê mang ý nghĩa con cháu đầy nhà. Bảo bảo nếu chọn nó, chắc chắn nhiều tử nhiều tôn. Liền ngay cả Dật nhi cùng Dạ hiền chất cũng có thể thơm lây ni."
– nga! Mọi người nhất tề gật đầu, nguyên lai là ý không ở trong lời a.
Hiện tại ở đây chỉ thừa lại Y Kỳ chưa lấy lễ vật ra, mọi người nhìn qua, Y Kỳ vỗ chưởng, tự có người hầu đưa lên một đoàn bạch mao mềm mại.
Y Kỳ tiếp nhận, vuốt vuốt mao, thì ra là một con miêu trắng như tuyết, đồng tử mầu hổ phách, châu quang lưu chuyển, dáng điệu thơ ngây khả cúc, cực kỳ xinh đẹp, Hoàng cùng Độc Cô nhịn không được thở dài, mấy lần nghĩ muốn đưa tay sờ sờ đám bạch mao xốp nhuyễn kia một chút.
Sắc mặt Hiên Viên hơi thả lỏng, mặc dù có cảm giác con tiểu miêu kia có hơi lớn, xem ra cũng khoảng một tuổi, nhưng sinh vật xinh đẹp như thế, thật sự không tất yếu so đo một khuyết điểm nho nhỏ.
" Hảo Y Kỳ, ngươi muốn dùng thứ này trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai?"
Y Kỳ mím môi đắc ý giới thiệu nói: "Trong tái ngoại dị tộc có vị vu nữ, đoán số đặc biệt chuẩn. Tháng trước ta đem nàng tìm đến. Thỉnh nàng dựa vào ngày sinh tính cho bảo bảo, nói là bảo bảo thanh long, chu tước, huyền vũ đều trọng, duy nhất chính là bạch hổ yếu nhược. Cho nên. . . . . ."
Lời nói chưa dứt, lần này sắc mặt mọi người đều thay đổi, Hoàng thất thanh nói: "Đây là bạch hổ hung tính cực mạnh trong truyền thuyết?"
"Đúng vậy, vẫn là nhũ hổ, mới ba tháng. . . . . ." Y Kỳ nói một nửa bị ngắt lời, cảm thấy tức giận, đang muốn giảng giải thêm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Hạ Đệ Nhất - Thanh Tĩnh
Non-Fiction~~Giới thiệu vắn tắt~~ Thiên hạ ba phần, ba phần võ lâm. Chỉ cần là ở trong chốn giang hồ hành tẩu, trừ phi vừa điếc vừa ách vừa mù lại vừa ngu, nếu không, không ai có thể không biết ba đệ nhất này. Thiên hạ đệ nhất trang, Võ Thánh trang! Thiên hạ đ...