" Anh ấy chẳng có nổi một khuyết điểm để tôi có thể từ bỏ anh ấy. "
JungKook:
Tôi yêu Taehyung, điều này được tôi khắc ghi trong tâm luôn không biết từ lúc nào. Anh ấy là một ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời tôi, người khiến tôi tự bẻ cong luôn cả giới tính của mình mà nói đúng hơn là chẳng thể ngăn nổi việc yêu anh được. Tôi đã đinh ninh là như thế đấy. Tôi lên Seoul từ lúc 15 tuổi và các hyung trong nhóm nói cách khác chính là những người đã nuôi dạy tôi. Tính cách của tôi ảnh hưởng bởi các anh và cũng từ lúc ấy, tôi dám chắc cuộc đời tôi sẽ gắn liền với 6 người anh trai này.
Tôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên tôi chạm mặt Taehyung. Ấn tượng đầu tiên để lại đó là anh trai này có khuôn mặt bé tý và làn da ngăm ngăm. Taehyung chỉ hơn tôi có hai tuổi và hồi đó thì anh cũng đang bé xíu. Anh trai này rất tăng động, tôi đã nghĩ như thế khi thấy anh suốt ngày chạy nhảy đùa nghịch xung quanh, dường như nguồn năng lượng của người này là vô tận. Tính cách tôi lúc đó khá là rụt rè, nhút nhát. Thay vì cùng mọi người nói chuyện và đùa giỡn sau hàng giờ tập luyện thì tôi chỉ thu mình vào một góc ngồi nhìn xung quanh. Và chính cái ngày định mệnh đó, ngày Taehyung chạy tới chỗ tôi ngồi cùng tôi. Tôi còn nhớ như in đôi mắt phượng to mà dài của anh nhìn mình.
- JungKook, anh ngồi đây được không?
Chỗ đó rõ ràng không có ghi tên tôi, ý tôi là anh hoàn toàn có thể ngồi tự nhiên mà chẳng cần hỏi tôi như thế. Anh trai này thật sự rất kỳ lạ. Vì điều đó mà mặt tôi lại nghệt ra mất một lúc mới trả lời.
- Dạ vâng.
Hồi đó giọng tôi bé như giọng con gái và tôi có cảm giác anh không nghe rõ gì. Điều ngạc nhiên đó chính là Taehyung đã ngồi đó im lặng bên cạnh tôi, đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh im lặng như thế, một cách thật cuốn hút và khác biệt. Và chợt trong lòng tôi có gì đó sượt qua ấm áp đến mức tôi nghĩ rằng mình đã bắt đầu sụt sùi khóc. Nỗi tủi thân nhớ nhà bắt đầu ập đến khiến người ít khóc như tôi ngồi khóc như một đứa con nít. Còn mất mặt hơn nữa là Taehyung đã quay sang, anh thấy tôi đang cúi đầu khóc thì bối rối không biết làm gì, bắt đầu nói mấy câu lộn xộn.
- JungKook, em đừng khóc chứ, mọi người, đàn ông.. Ý đừng khóc chứ.
Taehyung đã thành công làm tôi khóc to hơn và anh vì điều đó mà rối hết cả lên. Tôi thấy trong màn nước mắt là anh đang đứng lên đi lại gần chỗ mấy anh lớn thì thầm gì đó và Namjoon và Jimin hyung đang bước lại chỗ tôi. Tôi lấy tay quẹt đại nước mắt và đứng lên đi thẳng vào nhà vệ sinh. Từ hôm đó, các hyung bắt đầu quan tâm tới tôi nhiều hơn, họ hay bắt chuyện và cố nói mấy câu đùa nhạt nhẽo cho tôi cười. Nhất là Taehyung, anh như một chú khỉ con chạy nhảy xung quanh tôi suốt ngày. Tôi cũng vì thế có thể bước ra khỏi vỏ bọc của bản thân.
Chúng tôi cứ thế cùng nhau đi qua quãng thời gian trưởng thành của tôi. Và trong quãng thời gian dậy thì đó, có biết bao nhiêu lần tôi phải gồng mình lên vì những lần đụng chạm của anh. Taehyung vô cùng thích skinship, đến mức tôi dám chắc là anh ấy mà có bạn gái thì cô gái đó sẽ chẳng bao giờ lo mất hơi ấm từ anh đâu. Nhưng suy nghĩ đó chỉ là suy nghĩ khi tôi còn xem anh là hyung thôi, giờ thì tôi chỉ muốn tôi là của anh và anh là của tôi. Cái lúc biết mình thích anh tôi thực sự nghĩ mình đúng là bệnh hoạn thật, nhưng đến khi yêu rồi tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng có thể gọi anh là Taehyung của tôi thôi. Cái lúc mà tôi thật sự khó khăn để chống lại việc muốn anh đụng chạm thêm nữa thì Taehyung bất chợt đổi khác. Anh trầm lắng hơn và dường như có một nỗi buồn len lỏi vào tâm trí anh khiến đôi mắt anh luôn buồn man mác.
BẠN ĐANG ĐỌC
• TaeKook • Let Me Love You.
أدب الهواةTên fic: Let Me Love You. Author: Nazie. Summary : " Cái thứ cảm xúc chết tiệt này đang giết dần giết mòn tôi. Giống như một cơn bão cảm xúc nặng trịch khiến trái tim vừa vui sướng vừa đau đến muốn ngất gục đi. Kim TaeHyung, đồ yêu nghiệt này. "