C48

5.6K 77 8
                                    


Trăng sáng sao thưa, ở ban công Bán Đảo Thành Bang của Lục Xuyên bài ra hai người lười nhác trên sofa, với Kim Hạ nằm ở trên nói chuyện phiếm, nói đến lúc còn nhỏ chơi một trò chơi, anh lại tâm huyết dạt dào chạy đi lấy tờ giấy, muốn gấp đậu phụ khô cho cô xem.

Khi đó chênh lệch giàu nghèo không rõ ràng, chính là trẻ em ở nông thôn vọc bùn, trẻ em ở thành phố thì chơi bắn bi, khoảng cách nhỏ như vậy.

Lục Xuyên nói cái trò chơi này, lúc còn nhỏ Kim Hạ cũng nhìn thấy bé trai chơi, hình như là lẩ giấy báo hoặc giấy gói, gấp thành một cái hình hộp, giống hình dạng miến đậu phụ khô nhỏ, lia lên mặt đất, ai có thể dùng chưởng gió làm miếng đậu phụ khô này lật một lần, có thể lấy được nó.

Lục Xuyên cầm tờ giấy, dựa vào trí nhớ sờ soạng gấp, năm tháng đã qua thật lâu, rất nhiều ký ức đều bị dòng nước lũ thời gian mài mòn phai màu, anh quả thật có chút nhớ không rõ, lúc ấy nhắm mắt đều có thể gấp được miếng đậu phụ khô, bây giờ lại giống như thế nào cũng gấp không đúng.

Kim Hạ cũng cầm tờ giấy, giống như đăm chiêu theo phương thức của anh gấp, cửa truyền đến tiếng chuông điện thoại, Lục Xuyên gật gật đầu về phía cô: "Ngoan, đi mở cửa."

Kim Hạ không muốn đi, nói lại: "Anh đi đi, anh cách cửa gần hơn."

Lục Xuyên buông tờ giấy gấp được một nửa, cong khóe miệng: "Kéo búa bao?"

Kim Hạ kiên quyết đồng ý, có cơ hội đương nhiên muốn đọ sức một cái.

Nhưng sự thật vô tình, cô chỉ có thể ủ rũ từ ghế đứng lên, đi qua chân dài của Lục Xuyên, lại chạy qua phòng khách mở cửa, lúc trước bọn họ gọi hai phân thức ăn khuya, chắc là đã mang đến.

Sau khi gác cổng dưới lầu mở, cô vào trong phòng từ trong ví tiền lấy ra đúng số tiền nhân viên bán hàng nói, tiếp theo quay lại cánh cửa đang đóng, vừa mới vang lên tiếng đập cửa trong veo, cô cũng không hỏi, liền mở cửa ra.

Đứng trước cửa là cô gái như phù dung, mái tóc đen như thác nước, mềm mại rối tung đối lập với màu sắc cửa chiếc váy liền áo, giống như đại tiểu thư khuê các thời dân quốc, Kim Hạ sửng sốt, sao cô ta có thể đến đây? Làm sao cô ta lại biết nơi này?

Trên tay Kỳ Thư mang theo một cái hộp gì đó, nhìn thấy Kim Hạ cũng sửng sốt, tiếp theo dịu dàng cười lên: "Xin chào."

Kim Hạ lấy lại tinh thần, theo lễ nghĩa gật gật đầu: "Xin chào."

Kỳ Thư có chút thật có lỗi: "Ngại quá, trễ như vậy còn quấy rầy, tôi đến tìm Lục Xuyên."

Kim Hạ có chút oán thầm, nếu biết trễ, vậy vì sao còn đến, nếu hôm nay cô không phải trùng hợp ở đây, chẳng phải bây giờ bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng?

Cho dù khiển trách cô cũng không có tùy tiện nói ra miệng, dù sao lần trước gặp mặt, nói là bạn bè của anh, cho dù cô đến với mục đích xấu xa mờ ám gì, lúc trước cũng không có rõ ràng chân tướng, lúc này cho một cái tát, ngàn lần cũng không thể từ chính mình đánh ra, để khỏi chịu thiệt về mình.

Kỳ Thư thật cẩn thận hỏi: "Tôi có thể vào không?"

Kim Hạ bày ra nụ cười cứng ngắc, không nói được cũng không nói không, chỉ hơi nghiêng người, Kỳ Thư liền chui vào, đứng trước cửa đổi giày, Kim hạ đóng cửa lại, vài bước chạy đến ban công, có chút tức giận nói: "Heo, có người đẹp tìm anh."

Sắc Yêu Ngọt NgàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ