Cố Cẩm Lan xuống xe ngựa một cách thoải mái, nàng xem Lưu Dục chậm rãi theo phía sau, Lưu Dục không biết xấu hổ còn lôi kéo tay nàng ra phía trước. Một đám cướp cưỡi ngựa đằng trước vây quanh vài tên gia đinh, còn có một chiếc xe ngựa.
Vài tên gia đinh tay không tấc sắc bị dọa đến lạnh run người, Cố Cẩm Lan nhìn tình huống lúc này, nàng có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không phát hiện ra. Nếu quan sát xung quanh nơi này một chút thì đây đúng là chỗ tốt để trộm cướp hoành hành.
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi thấy thế nào?"
Cố Cẩm Lan ra dấu cho Lưu Dục im lặng tiếp tục xem, tên cầm đầu của đám cướp thúc ngựa đi về phía hai người: "Núi rừng này là địa bàn của huynh đệ chúng ta, các vị nếu đi ngang qua chúng ta sẽ không ngăn cản, thế nhưng nếu các vị muốn xen vào việc của người khác thì đừng trách huynh đệ bọn ta ra tay giết người."
Lưu Dục vừa muốn đáp lại thì bị Cố Cẩm Lan đè xuống, vì vậy nàng đứng yên không nói gì, tên cầm đầu kia thấy vậy cười to: "Tốt, các vị quả nhiên hiểu chuyện." Sau đó hắn vung đao trong tay lên: "Các huynh đệ, tiến lên."
Một đám người nghe vậy vung đao tiến lên phía trước, chưa đến vài giây đã chém chết vài tên gia đinh, một số tên cướp phi thân xuống đi đến cỗ xe ngựa lôi Tang Lâm Hoài Nhị ra, nha hoàn bên cạnh hô to: "Buông tiểu thư của chúng ta ra."
Sau đó nàng nhìn phía đoàn người của Lưu Dục: "Công tử cứu mạng, cầu xin công tử cứu mạng."
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi thấy sao?"
Cố Cẩm Lan nhìn Tang Lâm Hoài Nhị vài cái, trong mắt nàng tràn ra sự khinh miệt, nàng cười cười: "Phò mã muốn cứu thì cứu đi."
Nàng tuy không thấy được sự sơ hở trong màn kịch này nhưng nàng nhìn ra được nữ nhân đối diện có ánh mắt cực kì bình tĩnh. Nếu muốn tiếp cận phò mã của bổn cung, vậy thì cho ngươi một cơ hội. Ngươi đã không biết thân biết phận thì đừng trách bổn cung giam giữ ngươi bên cạnh, cũng tốt cho việc giám sát.
Lưu Dục nhìn bọn thị vệ bên cạnh: "Mau đi cứu người."
Bọn thị vệ thúc ngựa tiến lên rút đao ra giao đấu cùng bọn cướp, thủ lĩnh đám cướp thấy vậy hô to: "Các huynh đệ, đối phương người đông thế mạnh, là hảo hán không nên rước họa vào thân, chúng ta trước rút lui." Nói xong liền cưỡi ngựa nhanh chóng rời khỏi.
Lưu Dục tiến lên chắp tay một cách tao nhã: "Vị tiểu thư chắc đã rất sợ hãi, không biết có bị thương hay không?"
Tang Lâm Hoài Nhị đánh giá Lưu Dục trên dưới vài lần, một nam nhân văn nhược thư sinh, thanh tú, hoàn toàn không giống với người xuất thân từ con nhà võ tướng. Hắn không giống với các nam nhân cao to da rám nắng của Nam Chiếu, cũng không giống với nam tử điển hình của vùng Trung Nguyên. Nếu so sánh về phong độ và bộ dáng bên ngoài thì cũng là mỹ nam hàng đầu của Trung Nguyên.
Nàng hơi hoảng loạn lên tiếng: "Đa tạ công tử đã cứu giúp, lần này ta muốn đi thành Dương Châu gặp cửu cửu (cậu), không nghĩ tới lại gặp bọn cướp giữa đường. May mắn có công tử cứu giúp, không thì sẽ không biết có chuyện gì xảy ra."
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT)(EDIT)(Hoàn) Thế gian luôn là ngươi tốt nhất!
Romance"Điện hạ, ngươi xử lý cái này đi...Làm Phò mã, nhiệm vụ lớn nhất là bồi hảo điện hạ, cũng không phải xử lý chuyện cửa hàng." "Được được được, làm Phò mã Bổn cung, ngươi cũng thật sự có chí hướng lớn đi." "Điện hạ, chúng ta đi ra ngoài dạo phố được h...