Chương 63: Cơn sốt.

6.7K 622 75
                                    


-Thư... Thư... đừng hận ta Thư...

Thúy Vân lẩm bẩm tên của Hoạn Thư trong cơn đau đầu dằn vặt, Hoạn Thư lo lắng chăm sóc cho nàng ba ngày nay, lão y già bảo nàng bị ngộ độc sốt cao, hội chứng có thể gây ảo giác, hoặc gặp nhiều ác mộng. Hiện tại Hoạn Thư không biết Thúy Vân gặp ác mộng gì mà lại luôn nói lời xin lỗi, trông nàng rất đau đớn.

Thúy Vân cắn môi đến tứa máu khi nàng vẫn mơ thấy bị cưỡng hiếp, thấy môi ái nhân tự cắn mà lòng Hoạn Thư đau lòng không thôi, mồ hôi nàng ướt đầm đìa cả cơ thể, mắt thì luôn nhắm chặt lại. Hoạn Thư cởi y phục Thúy Vân ra lau mình cho nàng.

Dòng nước ấm được thấm bởi chiếc khăn nhỏ, Hoạn Thư lau từ từ từng tế bào trên cơ thể Thúy Vân, nàng sốt cao, không biết lại mơ thấy gì mà lại xin lỗi Hoạn Thư nữa rồi. Nàng cứ luôn miệng xin lỗi như thế càng khiến Hoạn Thư đau lòng thêm thôi.

Gần tháng trời không gặp, khi gặp lại thì ái nhân nhỏ bé này lại gầy đi thấy rõ, da thịt chẳng còn trắng mũm mĩm như lúc ở Thúc gia, gò má hốc xương thấy rõ. nhất định khi Thúy Vân tỉnh lại, liền đem nàng đi bồi bổ, sơn hào hải vị gan hùm trai biển gì bổ dưỡng là sẽ bồi nàng. Hoạn Thư mặc kệ những thứ đó có bổ khiến Thúy Vân chảy máu mũi đi nữa thì Hoạn Thư vẫn muốn ái nhân nhà nàng có chút mỡ thì ôm mới sướng được.

Hoạn Thư đã nghĩ rằng sẽ được ái ân cùng Thúy Vân sau bao tháng ngày gặp lại, nào ngờ nàng ấy toàn xương như thế này, gương mặt hốc hác, chẳng lẽ Vương gia không đủ chi tiêu cho nàng, vậy sao được chứ?! Nữ nhân của Hoạn Thư giàu có kếch xù này phải được sống sung túc ăn no mặc ấm. Không được, nàng phải nhanh chóng đưa Thúy Vân về phủ.

Chiếc khăn liền nhẹ lướt trên cơ thể Thúy Vân, từ cổ đến ngực đến hạ thân đều được lau kỹ càng sạch sẽ. Nhưng... Hoạn Thư đâu phải là người có thể kiểm soát dục vọng của bản thân một khi đã lỡ nhóm lên ngọn lửa xuân tình. Cơ thể Thúy Vân khiến Hoạn Thư thèm khát, bao năm tháng không được chạm vào, nhưng không được, nàng ấy đang ngất. Sẽ như thế nào nếu nàng ấy ngày mai lại cảm lạnh? Không được, phải kiềm chế.

Dù Hoạn Thư có nói kiềm chế thế nào thì tay chân nhỏ liền hoạt động ngược lại. Nàng lén leo lên giường, quỳ hai bên hông của Thúy Vân, nuốt nước bọt đang ứ đầy trong họng. Nhìn cơ thể trần truồng bên dưới, Hoạn Thư vô thức đặt đôi môi của bản thân chạm vào xương quai xanh trắng nõn nà của Thúy Vân, hôn thôi, nhỏ tự dặn lòng là chỉ hôn thôi, say mê đắm chìm, Hoạn Thư cảm nhận được da thịt Thúy Vân nóng như lửa, không được!!!

Hoạn Thư bật dậy, lấy tay che mắt của mình la hét inh ỏi trong đầu.

Nàng là ái nhân của mình, mình không thể thừa nước đục mà giăng lưới bắt cá. Ái nhân một lòng yêu mình, nguyện thân sát hiến dân cho mình, mình không thể đem nàng ăn vụng khi nàng đau ốm như thế được. Nhưng mà... nhưng mà... một chút thôi... chắc không sao...

Mặt Hoạn Thư nở ý cười, gương mặt biến thái nham nhở lau nước bọt của mình rồi cúi xuống chu môi định hôn Thúy Vân, thú thật hình tượng là gì? có ăn được không? ái nhân trong lòng đây mới ăn được. Hoạn Thư không cần cái 'hình tượng' tiêu soái cao cao tại thượng của mình nữa, vứt hết đi.

"Thúy Kiều là của CHUNG??" (BH-Hoàn)[Tự viết] (16+)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ