-Vương Thúy Kiều?
Tú Bà giật mình thức giấc, từ bao giờ mà chị ta ngủ gục trên bàn thế này? Chị ta vừa có một ác mộng, ác mộng đó là chuyện mà chị ta không mong hề nghĩ đến, Chị ta vừa mơ rằng Chị ta lên giường và có một đêm mặn nồng với một tên nam nhân nào đó. Vừa nghĩ đến là chị ta đã buồn nôn rồi. Tú Bà hoàn toàn không phải không thích nam nhân nhưng mỗi lần lên giường với chúng, Tú Bà liền đem dược thảo ra đánh say chúng rồi sang phòng khác, đến sáng thì quay về phòng đó và cởi y phục lên giường nằm.
Nghĩ đến đây, tự dưng gương mặt Hoạn Thư hiện ra. Thật sự Tú Bà và Hoạn Thư từng là hai người bạn tâm giao cùng tiến, nhưng vì thân nhau quá hóa kẻ thù. Hoạn Thư ranh ma cứ khiến những nữ nhân trong kỹ lầu say đắm ả làm mọi chuyện rối tung lên, Cái tuổi trẻ con phá phách chẳng nói nhưng tại sao lại bám lấy kỹ lầu khi đã có hôn phu cơ chứ?
Tú Bà ra ngoài thì có vẻ như kỹ lầu vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Cái khung cảnh này bỗng dưng thu hẹp lại bởi hai con người từ cửa bước vào. Thúy Kiều và Hoạn Thư cười đùa đi vào với hai cơ thể ướt mèm, Ánh mắt của Tú Bà vô cùng tức giận. Hai người đã đi đâu? làm gì mà ướt mem thế kia? có phải làm điều gì mờ ám không? Không! Đây hoàn toàn bình thường khi người thuê Kiều là Hoạn Thư. Đây là lầu xanh, họ làm gì thì mặc kệ chứ.
-Tú tỷ tỷ, lại một phong thư của Sở Khanh mời tỷ đến phòng hắn. Chúng ta sẽ đốt như thường lệ chứ ạ?
Một nữ nhân đi đến, gương mặt Tú Bà đen lại trừng trừng nhìn cái cặp nữ nhân kia, chị kéo chiếc áo của mình cho trễ xuống vai, quẹt vệt son nhòe trên môi, đôi mắt từ lạnh lùng chuyển sang ma mị.
-Ta muốn vui chơi một đêm. Mọi chuyện giao lại cho các người.
Cầm lấy phong thư rồi đến phòng của Sở Khanh. Kỹ nữ ấy cảm thấy vô cùng sợ hãi khi thấy Tú Bà bước vào với không khí u ám xung quanh. Nữ ta vội chạy xuống thì thầm thông báo với những người còn lại. Họ ai nấy đều lo lắng nhìn vào phòng Sở Khanh, Kiều vừa tắm xong cùng Hoạn thư lên phòng thì một kỹ nữ đến thì thầm vào tai của Hoạn Thư, Kiều cũng nghe được nên ánh mắt đầy lo lắng. Đến khi ngồi trong phòng của Hoạn Thư, Kiều vẫn chẳng thể yên chân.
-Lo lắng?
Hoạn Thư ôm cổ Kiều từ phía sau thì thầm. Kiều chỉ lắc đầu ngồi yên. Kiều cứ để ý đến Tú Bà nên chẳng quan tâm đến cái người biến thái sau lưng.
-Hoạn Phu nhân!!! Người đang...
-Hửm?
Hoạn Thư vẫn vô tư gối cằm lên vai Kiều, tay ả thì cho vào trong áo nàng, đặt vào cặp núi đôi mà nắn bóp. Hoạn Thư rút tay ra rồi cười chọc ghẹo.
-Thúy Kiều... Nàng thật sự là đang lo lắng cho Tú Bà phải không?
-không phải... không có...
-hm... Sở Khanh là một tên xấu xa, hắn chơi đùa với nữ nhân bằng roi da và mấy món đồ chơi thô cứng của hắn. Những nữ nhân đã từng qua đêm với hắn thì chẳng thể nào bước khỏi giường, cơ thể thì chằng chịt vết roi.
Kiều nghe tới đây thì lo lắng tột cùng, chân tay bắt đầu không yên. Nhưng rồi Kiều lại nghĩ, hà cớ gì nàng lại phải lo lắng như vậy? Chỉ cần chẳng quan tâm ả ta là được mà.
![](https://img.wattpad.com/cover/146111188-288-k468261.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
"Thúy Kiều là của CHUNG??" (BH-Hoàn)[Tự viết] (16+)
SaggisticaNàng kiều tuyệt sắc giai nhân ngày xưa của Nguyễn Du hồng nhan bạc mệnh, bị bán làm gái lầu xanh, đau khổ tiếc thương như thế thì hãy để trẫm hóa kiếp cho nàng. Hồng nhan tuyệt mệnh. Nàng sẽ có dàn harem toàn gái đẹp theo đuổi. Nhưng còn nàng chịu...