CHƯƠNG 11

8.6K 231 2
                                    

Lúc này mặt trời đã ngã về phía Tây, ánh dương tà tà lượn lờ chốn chân trời. Hạ Lâm Hi tựa người vào lan can, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc bóng của mình, sắc nắng đã khiến bóng của cô trở nên dài một cách lạ kì.

Thầy chủ nhiệm đi ngang qua, gương mặt vẫn lặng thinh không xúc cảm như mọi hôm, thầy ôm theo một sấp tài liệu, bước vào cửa lớp học.

“Xin chào các vị phụ huynh.” Thầy Hà nói trong lớp. “Cảm ơn vì mọi người đã đến tham dự cuộc họp. Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng tám năm hai không mười hai, từ đây đến ngày thi đại học chỉ còn hai trăm tám mươi ba ngày…”

Thầy bước từng bước lên bục giảng: “Tất cả giáo viên chúng tôi đều hiểu được, khoảng thời gian sau ngày hôm nay cực kì quan trọng. Tất cả học sinh toàn khối, các em nên đặt việc học lên trên hàng đầu, dốc hết sức mình vào chuyện thi cử, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu.”

Thầy còn cường điệu thêm một câu: “Nhất là học sinh lớp chuyên chúng ta.”

Nói xong, thầy còn thoáng nhìn qua chỗ ngồi của Mạnh Chi Hành.

Mạnh Chi Hành đang lấp ló bên ngoài cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của thầy chủ nhiệm, cả người run rẩy, cậu có cảm giác như thầy chủ nhiệm biết hết mọi thứ, chẳng qua có muốn nói hay không mà thôi.

Ngộ ra điều này, cậu ba chân bốn cẳng chạy thẳng xuống lầu.

Trương Hoài Võ ôm cặp mình, nhìn Mạnh Chi Hành chạy càng lúc càng xa, cũng cảm thán. “Ai, thi đại học, thi đại học, câu nào câu nấy cũng đều chăm chăm vào việc thi đại học.”

Trương Hoài Võ cũng giống như Hạ Lâm Hi, cậu đang đợi cuộc họp phụ huynh kết thúc, theo cha trở về nhà.

Nhưng khác với cô bạn của mình, lần kiểm tra giữa kì lần này tổng trung bình điểm của Trương Hoài Võ rất thấp, dường như là lần thấp nhất kể từ lúc cậu đặt chân vào cấp ba đến nay.

Cậu dựa người vào tay vịn lan can, trong lòng nhộn nhạo khó tả, không phải cậu cố ý làm bài tệ như thế, chỉ là do cảm hứng học hành của cậu thất thường quá mà thôi.

“Ba cậu đang nói chuyện cùng ba mình đấy.” Hạ Lâm Hi đột nhiên hỏi. “Họ có quen nhau sao?”

Trương Hoài Võ quay đầu lại, lúc này mới để ý đến Hạ Lâm Hi đang đứng bên cạnh.

Cậu nhìn vào phòng học, chỉ thầy thầy Hà đang chuẩn bị máy chiếu, đưa ra toàn bộ thành tích và thứ hạng của tất cả học sinh trong lớp, còn có cả xếp hạng toàn trường… Không có gì quá bất ngờ, Hạ Lâm Hi, Trần Diệc Xuyên, Mạnh Chi Hành, phía sau tên của những học sinh ưu tú đó đều được đính thêm một bông hồng nhỏ, biểu dương cho sự khen ngợi.

Còn tên của cậu lại bị in đậm, đã khô khan càng thêm khô cứng, giống như một lời cảnh báo.

Trương Hoài Võ nhấc tay lên, bắt đầu cào cấu bứt tóc, hơi hơi co người lại. “Làm sao ba mình lại quen với ba cậu được, mình chưa nghe ba mình nói tới bao giờ.”

Hạ Lâm Hi im lặng một chút, lại hỏi bóng hỏi gió: “Vậy cậu có biết ba mẹ của Tưởng Chính Hàn không?”

Trương Hoài Võ đáp lời: “Mình có gặp ba cậu ấy rồi, sau cuộc họp phụ huynh học kì cuối năm lớp 11, ba cậu ấy còn nói chuyện với ba mình nữa cơ mà.”

Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một LờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ