CHƯƠNG 20

7.9K 175 12
                                    

Bên ngã ba, con phố ấy vẫn nhộn nhạo như cũ, trong những con người đang huyên náo ấy có cả những cụ già cao tuổi, những đứa trẻ loạng choạng tập đi, và cả những người vô gia cư ăn mặc không chỉnh tề.

Con phố này không có bảo an, lề đường được lấp đầy bởi những gánh hàng rong, ban chiều đúng là thời điểm náo nhiệt, thức ăn được bày bán còn nhiều hơn sáng sớm, không ít bạn hàng kéo nhau đến đi, tầng tầng lớp lớp âm thanh mặc cả vang vọng khắp ngã đường, đó còn bao gồm cả lời thầm thì của những câu chuyện vụn vặt.

Tay trái Hạ Lâm Hi ôm chặt món đồ mới mua, tay phải siết túi xách của mình, đi trên lối dành cho người đi bộ, cách mặc khiến cô trở nên lạc lõng giữa nơi đây.

Tưởng Chính Hàn dặn cô ở trước cửa phố đợi mình, nhưng cô không chịu nghe lời, cô vẫn nhớ đường vào, có thể tự thân đến nhà cậu được.

Trên đường có một kẻ vô gia cư nhìn cô, nở một nụ cười lưu manh.

Hạ Lâm Hi đã tính kĩ, từ lúc cô vào đây đến giờ, tốc độ đi bộ chậm hơn Tưởng Chính Hàn rất nhiều, có lẽ thua đến một phần hai hoặc một phần ba so với cậu, vậy bao lâu nữa sẽ được gặp người đấy?

Đối với Hạ Lâm Hi, đây là một bài tính thời gian vô cùng vđơn giản, cô lập tức nhẩm ra kết quả, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ.

Sẽ nhanh thôi, tầm hai đến ba phút nữa thôi.

Cô ngẩng đầu, nhìn về con đường trải ra xa, quả nhiên nhìn thấy cậu.

Cậu còn nhanh hơn so với cô dự đoán, tất nhiên cậu không đi bộ, cậu chạy từ nhà đến đây.

Bỗng nhiên Hạ Lâm Hi nhớ ra trong hội thể thao mùa thu năm lớp 11, Tưởng Chính Hàn đại diện lớp thi đấu ở hạng mục chạy ba nghìn mét, rồi đến năm nghìn mét, còn đạt hạng nhất nhảy cao, bởi vì trong lớp không ai chịu ghi danh.

Cô cảm thấy cậu có rất nhiều ưu điểm nhưng ít người trong lớp chú ý, đa số mọi người chỉ quan tâm đến kì kiểm tra và thành tích, còn những hoạt động ngoại khóa, hầu như đều không quan tâm.

Nhưng Hạ Lâm Hi ở đây, càng lúc càng thấy cậu thật lấp lánh.

Cô ôm thùng đứng tại chỗ đợi cậu.

Tưởng Chính Hàn đến nơi, điều đầu tiên cậu làm là nắm lấy bàn tay của cô, bởi vì nãy giờ đứng nơi hứng cả ngọn gió nên tay cô lạnh hơn bình thường một chút.

Hạ Lâm Hi ôm chiếc thùng: “Máy tính cậu sao rồi?”

“Ổn rồi.” Tưởng Chính Hàn đáp. “Tiếp tục dùng được rồi.”

Hạ Lâm Hi gật đầu, bước chân theo cậu: “Sao cậu không hỏi mình trong đây có gì?”

Tưởng Chính Hàn bật cười, phối hợp theo ý cô: “Vậy cậu mang theo gì đấy?”

Hạ Lâm Hi nói dối: “Đồ ăn vặt thôi.”

Thật sự cô không biết phải nói làm sao, cần một cơ hội thích hợp mới được, nhưng nếu cha mẹ Tưởng Chính Hàn ở nhà, cô càng không biết giải thích như thế nào.

Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một LờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ