Giữa lối ra khỏi giảng đường đang rộng mở, không chỉ có những tiếng huyên náo bình luận mà còn có cả tiếng lạch cạch gõ bàn phím, những âm thanh này xáo trộn nhau, rất có khả năng khiến tuyển thủ phân tâm.
Tuy nhiên trong quy định của trận đấu ACM, không bắt buộc cả khán đài phải lặng ngắt như tờ, nguyên do là các giảng viên không cố ý tạo nên cảnh tượng ấy, như vậy mới tìm ra được một sinh viên có năng lực cũng như tố chất tâm lý vững vàng.
Tưởng Chính Hàn nằm trong số những người được chọn ấy.
Trong đề của trận đấu có tổng cộng mười bài, sáu câu đầu tương đối đơn giản, bốn câu sau độ khó thăng lên rất nhiều. Tưởng Chính Hàn giải hết toàn bộ tiêu tốn một tiếng, kết quả đưa ra hoàn toàn chính xác, thời gian làm bài ngắn nhất trong các tuyển thủ.
Những sinh viên năm hai trợn mắt há miệng, cảm thấy áp lực trước nay chưa từng thấy.
Thẩm Văn Duyệt vô cùng ngưỡng mộ, cô cảm thấy anh thật xuất sắc, bàn tay kéo lấy cặp anh, quấn lấy cứ hỏi mãi không thôi: “Trưa nay cậu đi ăn với mình nhé, mình mời. “Chúng ta dành một ít thời gian làm quen với nhau nha!”
Cô sợ anh không đồng ý, vậy lại nói thêm: “Tưởng đại thần, mình để ý cậu lâu rồi, đều là bạn cùng một lớp, cậu cũng phải chừa cho mình chút mặt mũi chứ.”
Thẩm Văn Duyệt cười khẽ, không biết điều nhón gót kề sát người anh, còn đứng ở đấy chỗ nắm chỗ kéo, khiến làn váy phất thành một vòng cung, có vẻ như đang làm nũng vô cùng thân thiết.
À, làm nũng.
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô còn chưa từng làm nũng như vậy đấy.
Cô ngồi ở chỗ của mình, không lên tiếng, bàng quang xem một màn này, sức bình tĩnh quá mức hơn người.
Thật ra trong lòng đã phun núi lửa từ lâu.
Cô muốn hỏi Thẩm Văn Duyệt rốt cuộc có biết giữ khoảng cách với bạn trai người khác hay không? Làm trò tiểu tam trước mặt cô, chẳng lẽ nghĩ cô không thấy sao?
Trước mặt cả thiên hạ, Thẩm Văn Duyệt không để tâm đến ánh mắt của người đời, cô ba lần bốn lượt xun xoe bên cạnh Tưởng Chính Hàn. Cô vốn nghĩ đối phương sẽ chịu nhường bước, ngờ đâu anh chẳng hề để âm đến mình.
Anh lấy lại balo của mình, đi ra phía cuối giảng đường.
Quả thật anh chưa lên tiếng lời nào, cũng không khiến cô ê chề, nhưng chưa nói gì đã đi lại khiến Thẩm Văn Duyệt cảm thấy khó chịu.
Giống như cô chỉ là một người xa lạ.
Thẩm Văn Duyệt thẹn quá hóa giận, gọi với theo anh: “Tưởng Chính Hàn, mình đang nói chuyện với cậu!”
Tất cả mọi người đều nghe được giọng nói của cô, vậy mà Tưởng Chính Hàn vẫn không ngoảnh lại.
Một tiền bối bên cạnh chòng ghẹo: “Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình ha?”
Tiền bối khác cũng tươi cười nhảy vào: “Còn có câu gì đó nhỉ? Núi nào cỏ cây chẳng đầy, đa tình vì tình mà bi.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
RomanceTác giả: Tố Quang Đồng. Ảnh bìa: Sovanhi Thể loại: hiện đại, thanh xuân vườn trường... Số chương: 111 chương Tình trạng bản gốc: Đã hoàn. Converter: Bến- tangthuvien.com Nhân vật chính: Hạ Lâm Hi, Tưởng Chính Hàn. Nhân vật phụ: Cố Hiểu Mạn, Trương H...