CHƯƠNG 18

7.7K 170 14
                                    

Một nụ hôn nhẹ dưới ánh đèn phòng chiếu, vị dịu ngọt ngập tràn, hai má Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cô cảm thấy giọng nói của cậu quá gần, đôi tai của mình cũng trở nên mịt mùng.

Để che dấu sự rụt rè này, cô nhỏ giọng nói: “Cậu nói là hỏi nhưng mình đã đồng ý đâu.”

Giống một người mất bò mới lo làm chuồng, Tưởng Chính Hàn hỏi: “Bây giờ mình hỏi có được không?”

Cặp tình nhân hàng trên cũng như vậy, chàng trai cúi đầu, tựa vào vai cô gái thì thầm, Tưởng Chính Hàn học theo, chỉ thiếu chưa ôm Hạ Lâm Hi mà thôi.

Hạ Lâm Hi nói: “Nếu mình nói không được, cậu cũng sẽ hôn mình thôi.”

Giọng của cô vẫn đều đều, nhưng theo Tưởng Chính Hàn thấy, dường như cô đang tức giận. Cậu không nghĩ đến kết quả này nhưng chẳng cảm thấy hối hận, nếu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ làm vậy.

Để xoa dịu cơn giận của Hạ Lâm Hi, Tưởng Chính Hàn ngẫm nghĩ đôi lời, định sẽ nói vài câu rồi bày tỏ thái độ thành khẩn hối lỗi với cô.

Nhân lúc Tưởng Chính Hàn vẫn còn kề sát, Hạ Lâm Hi nghiêng đầu qua, cô chần chừ trong hai giây, cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, nhưng chuyện chưa xong thì cô nhất định sẽ không bỏ qua, vậy nên trong gang tấc, cô khẽ thơm nhẹ lên má cậu.

Khoảnh khắc này, Hạ Lâm Hi nghĩ rằng, cô xong đời rồi.

Thường nghe yêu sớm là một động sâu, đã vào rồi đừng mong sẽ ra được. Cô không rõ tại sao mình lại đặt chân đến nơi này, để bây giờ lạc vào trong một cái mê cung chỉ có thể tiến chứ chẳng thể lùi.

Nhưng cô vui vẻ chấp nhận.

Sau khi bộ phim kết thúc, đồng hồ báo đã tám giờ rưỡi, mọi người lần lượt ra ngoài, Hạ Lâm Hi cúi đầu xem điện thoại, mẹ của cô không trả lời tin nhắn, cô đành nhấn phím gọi.

Vừa kết nối được, mẹ cô ngay lập tức hỏi: “Con chạy bộ ở đâu thế, sao vẫn chưa về?”

“Con…” Hạ Lâm Hi nói dối. “Con tiện đường tạt ngang qua hiệu sách, chín giờ hiệu sách đóng cửa nên con đang lượn quanh đấy.”

Công việc mẹ cô vô cùng bật rộn, không có nhiều thời gian để hỏi sâu hơn, vậy nên thúc giục: “Vậy con mau về nhà đi, đã trễ vậy rồi.”

Hạ Lâm Hi gật đầu dạ dạ vâng vâng.

Ra khỏi rạp chiếu, Tưởng Chính Hàn và cô mỗi người mỗi ngã, một túi toàn thức ăn vặt kia, cô đều đưa hết cho cậu. Cô cũng không rõ sở thích ăn uống của cậu nên đành nghĩ ra cách này: “Những thứ này cậu nếm thử nhé, thích gì nhớ nói cho mình.”

Tưởng Chính Hàn nhận lấy nhưng lại thấy những thứ này quá nhiều.

Cậu định để cô mang về nhưng cô từ chối.

Hạ Lâm Hi giải thích: “Nếu ba mình xuống lầu đợi sẽ nhìn thấy chúng mình đấy.”

Sự thật chứng minh, lời Hạ Lâm Hi nói không hề sai, lúc cô một mình về đến tiểu khu đã thấy cha cô đứng đợi ngoài cổng chính.

Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một LờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ