CHƯƠNG 15

8.3K 229 63
                                    

Chiếc hộp âm nhạc này chẳng biết từ đâu bỗng dưng lại là món quà sinh nhật đầu tiên Hạ Lâm Hi nhận được trong năm nay.

Cô đặt chiếc hộp này ở đầu giường, ban đêm đã nằm trong chăn ấm, dưới ánh đèn ngủ lặng lẽ lắng nghe, cho đến khi đã cảm thấy buồn ngủ, hình như người kia cũng đã ngủ rồi.

Cô vén mền ra, lấy điện thoại của mình, tra danh bạ số điện thoại của Tưởng Chính Hàn, sau đó mở mục tin nhắn, nghiêm túc hỏi han: Cậu ngủ chưa?

Thật ra điều Hạ Lâm Hi muốn hỏi có phải cậu là người đã tặng chiếc hộp âm nhạc đó hay không, nhưng nếu vậy thì thật ngại, sau khi cân nhắc gửi xong tin nhắn, cô lại về với chăn êm đệm ấm.

Tưởng Chính Hàn trả lời rất nhanh nhưng chỉ có hai từ: Vẫn chưa.

Hạ Lâm Hi trở mình, trùm kín mền, tiếp tục sự nghiệp gõ chữ: Hôm nay mình nhận được một chiếc hộp âm nhạc, hình như là tự làm.

Gõ xong tin nhắn này, cô đọc đi đọc lại đến mấy lần, không ngừng chỉnh lại ngôn từ, cuối cùng đành viết lại lần nữa.

Sau khi gửi đi thành công, Hạ Lâm Hi tung mền ra, quỳ gối trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàn tay cô nắm chặt trên đầu gối, im lặng chờ đợi đối phương hồi âm, giống như đang đối mặt với một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Đợi khoảng vài giây sau, Tưởng Chính Hàn đã hồi đáp: Sinh nhật vui vẻ.

Tuy chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng đã làm rõ ràng hết thảy.

Hạ Lâm Hi bước xuống giường, bật đèn trần lên, cô cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, hai má nóng ran, cuối cùng cũng đã hiểu hết mọi chuyện, những gì cô đã nghĩ chính là những gì vừa diễn ra.

Cô cần làm một vài đề Toán để lấy lại sự bình tĩnh.

Đêm đen vô cùng tĩnh mịch, tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ ngân lên, cảnh dưới ánh đèn bàn vẫn thế, vẫn là Hạ Lâm Hi cúi đầu giải bài, cô nhận ra giờ đây mình đã bước sang tuổi mười tám, theo mặt pháp luật thì hoàn toàn trưởng thành, bắt đầu phải gánh vác những trách nhiệm thuộc về mình.

Đứng trước ngưỡng mười tám, cô vẫn tĩnh tâm như cũ, không quá vui mừng, cũng chẳng quá xem nhẹ, ước ao duy nhất chính là mọi việc mình làm sau này sẽ trở nên hoàn hảo hết mức có thể. Con đường dẫn lối cô về tương lai giống như bài thi trong bàn tay này, tỉ mỉ từng li từng tí, bước một bước, thầm nghĩ một lần.

Nhưng giai đoạn trước mắt đây, điều gì là quan trọng nhất?

Có lẽ là đợt thi liên trường tuần sau.

Hạ Lâm Hi nghĩ rằng, đối với một học sinh bình thường, chuyện tăng điểm chỉ trong vòng một tuần khó khăn đến cỡ nào. Môn mà Tưởng Chính Hàn yếu là Vật Lý và Ngữ Văn, hai môn này đều là thế mạnh của cô, mọi kiến thức và phương pháp giải bài cô đều nằm lòng trong bàn tay.

Có suy nghĩ này trong đầu, đợi sáng mai đến lớp, cô sẽ nói một chút chuyện với cậu, như vầy hợp lý hơn.

Thời tiết hiếm hoi lắm mới mát mẻ như vậy, mây đen bao trùm trên không trung, khuất lấp cả ánh mặt trời, một học sinh vén bức rèm ra, hưng phấn gào lên: “Hôm nay trời sẽ mưa!”

Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một LờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ