Chương 53

6.2K 495 62
                                    

"Có thể nói cho chúng ta biết, thú hình của thú nhân bộ lạc các người là gì không?" Joe hiếm thấy mà truy vấn, Phúc Nhạc buồn bực, Joe đâu phải loại người sẽ thấy hứng thú với loại chuyện này của người ta chứ.

"A?" Dacide sửng sốt, gật gật đầu trả lời: "Là thú Hadar."

Joe gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp.

Phúc Nhạc phối thuốc cho Dacide, đập nát rồi đắp thuốc lên mắt, dùng băng gạc quấn kỹ, nhìn về phía Masen: "Hai ngày này không cần về đâu, tốt nhất không nên tới gần nơi có bão cát lớn."

Dacide vuốt băng gạc có chút do dự, Phúc Nhạc từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, lại cho người ta một cảm giác chắc chắn, khiến Dacide vốn không ôm hy vọng gì trong lòng cũng thoáng có một tia chờ mong: ngộ nhỡ thật sự có thể chữa khỏi thì sao?

"Yên tâm đi, tôi đã nói với bạn tốt của em vị trí này, có việc thì cậu ta sẽ chạy tới." Masen thấy thế khuyên nhủ: "Ở trong này vài ngày đi, chờ khỏi mắt lại đi cũng không muộn."

Dacide ngẫm lại, liền gật đầu cười nói: "Vậy mong anh giúp đỡ nhiều."

Masen nhanh chóng gật đầu, lại nghĩ ra cậu ta không nhìn được, vội nói: "Không phiền toái, không phiền toái!"

"Đúng rồi, chú Dacide, chú mới vừa nói công cụ, có thể nói lại cho bọn cháu được không?" Phúc Nhạc lúc ấy liền sắc bén mà nắm chắc tin tức này, tò mò hỏi.

"Cái này a." Dacide vừa nghe nở nụ cười: "Kỳ thật cũng không phải công cụ gì rất lợi hại, chính là làm đá tảng hoặc đầu gỗ mài nhọn, hoặc là những dạng khác, có thể khiến dã thú chịu một ít thương tổn."

"Nhưng bàn tay bộ tộc thú Hadar khéo léo lắm nhé." Masen đứng một bên bổ sung nói: "Giống cái bộ lạc chúng ta làm đồ không tinh tế xinh đẹp được như bọn họ đâu. Hơn nữa công cụ cũng có thể làm thành đủ loại bộ dáng, thực dụng, đỡ tốn sức."

Dacide nghe Masen khen cũng không phủ nhận, bọn họ tuy rằng năng lực đi săn không mạnh, nhưng có một đôi tay vô cùng linh hoạt cũng là đủ để kiêu ngạo.

"Lợi hại như vậy?" Phúc Nhạc trong lòng vừa động, đột nhiên nhảy ra một ý tưởng: "Thế nếu cháu tả bộ dáng, các chú có làm ra được không?"

"Chỉ cần có tài liệu, hẳn là có thể làm ra. Nhưng phải nói kỹ càng tỉ mỉ,nếu không chúng ta cũng không biết làm như thế nào." Dacide đáp, có chút buồn bực: "Cháu muốn làm gì sao?" Theo lý thuyết bộ lạc này mạnh như vậy, những công cụ phụ trợ đi săn này có thể là trói buộc với thú nhân mới đúng?

"Ừm, cháu muốn làm một thứ công cụ mà từ một nơi rất xa đã có thể công kích con mồi." Phúc Nhạc nói đơn giản, cũng không nói rõ là cái gì.

"Cái này sao..." Dacide nhẹ nhàng sờ sờ cằm: "Nếu cháu có thể giảng nó đại khái ra sao, cũng không nhất định làm không được, chỉ là chúng ta chỉ biết làm chứ chưa tưởng tượng ra nổi thứ gì mới có thể từ xa công kích con mồi." Thứ này nếu thật có thể được phát minh, bọn họ đã sớm không lo không có ăn.

"Ừm, cháu thử xem." Phúc Nhạc cười cười nói.

Dacide cũng không hỏi nhiều, một lát sau thì Masen dẫn Dacide về nhà, Phúc Nhạc nhìn Masen vẫn luôn nóng tính đột nhiên trở nên thật cẩn thận không khỏi buồn cười, quả nhiên là đặt người ta ở chỗ cao trong lòng mà.

Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ