Từ khi cùng Phác Xán Liệt cùng một chỗ, Bạch Hiền đã ba ngày không gặp Phác Xán Liệt. Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, căn bản là không thể nào liên lạc được.
Bạch Hiền vẫn đi học bình thường thế nhưng tan học lại ngẩn người nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh.
Lông mi thật dài, khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ đến ngay cả nữ sinh cũng ghen tị. Ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời càng tôn lên vẻ xinh đẹp làm người khác không thể cưỡng lại. Bạn cùng lớp thường xuyên trộm nhìn Bạch Hiền mà không một ai dám quấy rầy và cũng không nỡ đến quấy rầy.
Thế nhưng vẫn có người không chịu được điều đó, phá vỡ phút giây tĩnh lặng này.
"Cái kia, Biện Bạch Hiền, tớ là Vệ Đình...Tớ thích cậu! Hãy kết giao với tớ đi!" hoa khôi của lớp ngại ngùng cầm quà tặng đến trước mặt Bạch Hiền, cố lấy dũng khí thổ lộ với cậu.
Bạch Hiền nhìn thoáng qua nữ sinh kia, lại đưa mắt sang chỗ trống bên cạnh, mỉm cười hạnh phúc.
"Thực xin lỗi." Bạch Hiền cảm thấy có lỗi với nữ sinh trước mặt, ngại ngùng cười cười càng tăng thêm nét đáng yêu.
Vệ Đình nắm chặt món quà trong tay, nước mắt tràn mi, chạy ra ngoài. Bạch Hiền nhìn bóng cô ấy chạy đi, bất đắc dĩ cười cười, chuẩn bị ngủ. Lúc này một bàn tay thô ráp mang theo thanh âm khó chịu vang lên.
"Ê, Biện Bạch Hiền! Cậu cho là cậu ai! Vệ Đình chúng tôi có gì không tốt, cậu ấy là hoa khôi, vừa học giỏi lại xinh đẹp, rốt cục có điểm nào không xứng với cậu! Cậu ấy đã thích cậu ba năm nay, từ sơ trung đến trung học, cậu có lương tâm không hả! Cậu ấy rõ ràng có thể theo học tại A Cao nhưng lại vì cậu mà chạy đến S Cao! Thật vất vả mới có dũng khí thổ lộ, vậy mà cậu lại cự tuyệt! Cậu dựa vào cái gì mà từ chối Vệ Đình!" Người đang nói là bạn gái thân thiết nhất của Vệ Đình, Thương Vân.
Bạch Hiền bất đắc dĩ nhìn cô ta nói,
"Dựa vào cái gì? Chỉ là tôi không thích cậu ấy!"
Nhẹ nhàng nói ra một câu, thái độ giống như chuyện này không liên quan tới mình. Những lời này tựa như mồi lửa châm vào hỏa tuyến trong lòng Thương Vân. Ôm chặt cánh tay Bạch Hiền, nghĩ muốn kéo cậu đứng lên, Bạch Hiền cũng rất phối hợp mà đứng dậy, mắt nhìn vào Thương Vân.
Thương Vân cào tay Bạch Hiền, lực đạo cực kì mạnh, cố tình muốn dùng móng tay dài làm cho Bạch Hiền đau. Cậu dùng sức hất tay Thương Vân ra, Thương Vân mất thăng bằng lùi lại phía sau vài bước.
Bạn trai Thương Vân đứng một bên xem bất quá muốn động thủ với Bạch Hiền, thế nhưng vừa định tung chiêu đã bị một bàn tay mạnh mẽ chặn lại. Ngay sau đó ăn nguyên một cú đấm hung hãn.
Đánh đến đổ máu, Bạch Hiền chạy vào can ngăn Phác Xán Liệt mới dừng tay. Đối với người đang nằm trên mặt đất hung hăng đạp xuống một phát. Hắn nheo mắt nhìn nhìn làm cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.
"Người của tao mày cũng dám động?"
Bạch Hiền ngơ ngác nhìn Phác Xán Liệt, đột nhiên rất muốn khóc, muốn ôm chầm lấy vai hắn hỏi xem mấy ngày nay hắn chạy đi đâu, vì cái gì gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, một chút tin tức cũng không có.
YOU ARE READING
[ChanBaek][Đồng Nhân|Trung Trường] Độc Sủng
FanfictionWordpress: https://thahi94.wordpress.com/2014/06/20/chanbaekdong-nhantrung-truong-doc-sung-muc-luc/ (13/04/2014 ~ 30/10/2014) Author: Laffe Đa Tình Cải biên: Tiểu Thiên Thiên Chấp Nhân Edit: Bin Beta: Bin + Bánh Bao Poster: Thỏ BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ Đ...