Chương 18

106 3 0
                                    

"Chúng ta chia tay đi ~"

"Không được!"

"Tôi không yêu anh! Mặc kệ anh như thế nào, cũng đừng quấn lấy tôi!" Thi Hàm hất tay Bạch Hiền ra bỏ đi.

"Thi Hàm, anh yêu em, đừng đi được không! Thi Hàm, đừng đi!" Thi Hàm không quay đầu lại, mặc cho Bạch Hiền khóc thành lệ nhân.

"Cut ~~ Một lần là ok!"

"Bạch Hiền, không tồi a! Đúng là thiên phú, lúc trước chọn cậu, thực là lựa chọn chính xác a!" học trưởng khen Bạch Hiền.

"Cảm ơn học trưởng!" Bạch Hiền cầm khăn tay lau đi nước mắt vừa chảy ra.

"Bạch Hiền ca ca, có rảnh không?" Thi Hàm tiến tới khoác tay Bạch Hiền.

Thi Hàm và Bạch Hiền cùng 19 tuổi, có lẽ Bạch Hiền so với cô còn nhỏ hơn mấy tháng, nhưng cô thích gọi Bạch Hiền là ca ca, cậu cũng lười giải thích, muốn ca ca thì cứ là ca ca đi.

"Ngại quá, tôi còn có việc, phải về nhà một chuyến." Bạch Hiền không dấu vết rút tay ra.

Phòng trọ Bạch Hiền thuê cách trường đại học không xa, Bạch Hiền không ở nội trú tại trường.

Bạch Hiền không giống như nhân vật trong mấy bộ tiểu thuyết cẩu huyết một bước thành sao. Cậu vẫn theo học tại trường đại học, chuyên ngành quay phim.

Kể ra cũng không biết là ai bên C Đại bỏ đoạn clip Bạch Hiền đàn hát <Nhạc hết người đi> ở S Cao lên mạng, kết quả còn chưa khai giảng, Bạch Hiền đã nhận được giấy nhập học từ C Đại.

Người trong cuộc như Bạch Hiền lại chẳng biết gì.

Cho nên ngày bước vào nhập học, nhiều người bao quanh cậu rất kinh ngạc, cảm giác như bị khủng bố. Còn có rất nhiều học trưởng! Học trưởng nào cũng muốn cậu về với lớp của mình.

Cuối cùng, Bạch Hiền gia nhập lớp quay phim, chỉ vì nó có tên là "Nhớ cậu". Vừa chạm vào tâm hồn lại phụ họa tâm tình, để lại ấn tượng tốt. Mới quay phim cùng Bạch Hiền khi nãy là một nữ sinh bên lớp điện ảnh, hợp tác cùng lớp quay phim để làm một quảng cáo.

Bạch Hiền trở về nhà bác, không, phải nói là trở về sân thượng nhà bác. Bạch Hiền ngồi sát hành lang, là nơi mà Phác Xán Liệt đàn hát cho cậu bài <Nhạc hết người đi>. Cắm tai nghe điện thoại, nhắm mắt lại, nghe nhạc, hoài niệm!

Âm nhạc kích thích tuyến lệ, kích thích trái tim, nhưng bởi vì nhắm mắt nên nước mắt không thể chảy ra.

Phác Xán Liệt, đã lâu không có hương vị của cậu, tớ vẫn có thể sống. Chỉ là hơi vất vả một chút thôi.

Đột nhiên.

"Bạch Hiền ca ca!" Thi Hàm chạy lên sân thượng.

Bạch Hiền trừng mắt mãnh liệt nhìn cô ta.

"Bạch Hiền ca ca, chúng ta cùng ăn trưa được không?" Thi Hàm cười đến vẻ mặt xán lạn.

"Ai cho cậu lên đây?!" Giọng nói Bạch Hiền trầm thấp, như là tận lực áp chế lửa giận.

[ChanBaek][Đồng Nhân|Trung Trường] Độc SủngWhere stories live. Discover now