CHƯƠNG 37

2.9K 74 24
                                    

Ran Mouri về sớm, không biết làm gì. Trong lòng chợt nghĩ đến đã lâu không nấu ăn, thế là nàng vội vàng ra siêu thị mua vài thứ.

Chị giúp việc làm xong tất cả công việc, định ở lại phụ nàng nấu ăn, thế nhưng khi chuẩn bị hoàn tất các nguyên liệu cần thiết, Ran Mouri liền cho chị ấy về sớm, tự nàng có thể lo được.

Thức ăn nàng nấu không đúng chuẩn bữa ăn gia đình, đơn giản bằng hai món là bít tết và bento. Nàng nhớ năm đó, hắn rất thích ăn bento do nàng nấu, còn liên tục khen ngon.

Ran Mouri nhìn đồng hồ, thấy Kudou Shinichi cũng sắp trở về, nàng liền bắt đầu làm bít tết. Đột nhiên, điện thoại trong nhà vang lên, nàng vội vã nhấc máy chỉ nghe giọng nói không rõ cảm xúc của Kudou Shinichi "Ran...Là em?".

Nàng chỉ "Ừ" một tiếng.

"Em ở yên đó cho anh". Kudou Shinichi gấp gáp nói một câu rồi tắt máy.

Ran Mouri nghe tiếng tút...tút bên tai thì khó hiểu, sau đó nhớ tới hắn sắp về, nàng vui vẻ chạy đi làm bít tết và trang trí bento.

Tan làm, Kudou Shinichi đến rước Ran Mouri.

Dòng người ngày một thưa dần, hắn vẫn không thấy nàng đâu. Chốc chốc, hắn nhìn đồng hồ, đã qua ba mươi phút, nàng vẫn biệt tăm.

Không phải ở lại làm thêm chứ?.

Lo lắng muốn lên văn phòng kiểm tra thì gặp được một cô gái. Người này, hắn không biết cũng không có ấn tượng. Vậy mà cô ta làm như rất quen thuộc với hắn, mỉm cười chào hỏi "Chào anh!".

Kudou Shinichi không để tâm, chỉ thờ ở gật đầu rồi đi tới.

"Em là Victoria, đồng nghiệp của chị Ran". Lời nói này thành công níu kéo bước chân và ánh mắt của Kudou Shinichi.

"Chị Ran không nói với anh sao?. Hôm nay chị ấy xin nghỉ buổi chiều".

"Xin nghỉ?". Kudou Shinichi hình như bất ngờ lặp lại, vậy mà nàng không có nói cho hắn biết.

Victoria trước giờ luôn có ấn tượng tốt với Ran Mouri, nên giải thích thêm, tránh để hai vợ chồng có hiềm khích "Bụng chị Ran bị đau, sắc mặt chị ấy trắng bệch không còn chút máu, làm mọi người sợ muốn chết. Sau đó chị ấy nghỉ làm đến bệnh viện. Có lẽ sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên không có điện thoại thông báo".

Cơn bực tức của Kudou Shinichi không vì lời nói của Victoria mà tan biến, nàng bị đau, nàng bị bệnh mà hắn nàng cũng không nói, tự bản thân nàng chống chọi một mình. Rốt cuộc, nàng xem hắn là gì đây?.

Trong lúc Kudou Shinichi mơn man suy nghĩ, đã nghe Victoria hét lên một tiếng "A" vui mừng "Vậy em về trước nhé!".

Hắn cũng hồi thần, xả giao nói "Cảm ơn em". Nói xong đã thấy bộ dạng hớn hở của Victoria đi đến người con trai ở bên đường chờ đợi.

Sau đó, Kudou Shinichi lấy điện thoại trong túi điện cho nàng, có điều không ai nghe máy cả. Hắn kiên trì gọi thêm vài lần, vẫn là không có chút hồi đáp.

Nỗi sợ trong lòng của Kudou Shinichi lớn dần theo từng cuộc gọi, không lẽ nàng có chuyện gì rồi chứ. Cho đến khi đầu dây bên kia nhận máy, tiếng im lìm làm lòng bất an, không chắc chắn Kudou Shinichi hỏi "Ran...Là em?"

[18+] ANH ĐỢI EM YÊU ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ