Chương 45:

424 40 2
                                    

"Vậy Kim Trân Ni sẽ không phiền các anh chiếu cố nữa, các anh có việc bận cứ đi đi, có chúng tôi ở đây rồi." Tiêu Nhuận nhìn dáng vẻ có chút chật vật của Hoàng Hạo và Trần Hiểu Hiểu, nhíu mày nói.

"Nói cũng đúng, chúng tôi phải về sở cảnh sát, còn có một số việc. Chút nữa Kim Trân Ni tỉnh, nhờ anh nói với cô ấy cứ an tâm ở bệnh viện dưỡng vài ngày, không cần gấp gáp trở về sở, chúng tôi có thời gian cũng sẽ tới thăm cô ấy." Hoàng Hạo sợ Kim Trân Ni vừa tỉnh liền vội vã trở về theo đuổi vụ án nên dặn trước với Tiêu Nhuận.

"Ừ, được."

"Thực xin lỗi, tôi không có bảo vệ tốt Kim Trân Ni, để em ấy bị thương." Trần Hiểu Hiểu có lỗi nói với Tiêu Nhuận.

"Cô không có nghĩa vụ bảo hộ em ấy, em ấy cũng là một người cảnh sát." Tiêu Nhuận cười với Trần Hiểu Hiểu.

Trần Hiểu Hiểu giật mình, chàng trai này, rất lịch sự.

Tiêu Nhuận lại cùng bà Kim chờ đợi trước cửa phòng bệnh, đến khi bác sĩ nói đã truyền máu xong, hai người mới dám tiến vào phòng.

Truyền máu xong chưa đến một tiếng, Kim Trân Ni rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"Mẹ?" Kim Trân Ni hơi hơi nheo mắt, nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh.

"Ôi, con tỉnh rồi? Thấy thế nào?" Bà Kim thấy Kim Trân Ni tỉnh, vội vàng đứng lên nhìn cô.

"Con trai mau kêu bác sĩ đến đây." Bà Kim quay qua nói với Tiêu Nhuận.

Tiêu Nhuận ấn chuông ở đầu giường, bác sĩ rất nhanh đã tới.

"Không có gì trở ngại, ở bệnh viện thêm hai ngày để quan sát là có thể xuất viện." Bác sĩ kiểm tra một chút, cảm thấy cơ thể của Kim Trân Ni đều rất bình thường, liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại ba mẹ con cô.

"Mẹ, con không sao, cũng không thấy đau chỗ nào." Kim Trân Ni quả thật chính là trợn tròn mắt nói dối, rõ ràng bị dao rạch một đường đau đến không chịu được, bởi vì gần xương quai xanh cho nên cô cũng không dám dùng sức cử động. Cả người vô lực nằm trên giường bệnh.

"Làm sao lại không đau, con đó nha, lúc nào cũng vậy . . . Lần sau phải cẩn thận chứ, con nói coi, có bắt được cũng không ai tăng lương cho con, vậy con còn liều mạng làm gì?" Bà Kim oán giận nói.

"Mẹ, cái này . . . " Tiêu Nhuận đẩy nhẹ bàn tay của bà Kim, không cho bà nói tiếp.

"Mẹ, con là cảnh sát mà." Kim Trân Ni biết mình làm cho mẹ lo lắng, trong lòng cũng rất áy náy.

"Anh, anh giúp em lo liệu xuất viện đi, em muốn quay về xem tình hình trong sở cảnh sát." Kim Trân Ni ngẩng đầu lên nói với Tiêu Nhuận.

"Không được, em phải nằm dưỡng ở đây vài ngày, đội trưởng em có nói, cho em nghỉ ngơi. Trong sở không phải chỉ có mình em, bớt lo đi." Tiêu Nhuận nghiêm mặt, yêu cầu này cũng thật quá phận đi.

"Aiz!" Kim Trân Ni thấy nói gì cũng không động đậy được Tiêu Nhuận, đành phải hít một hơi. Dù sao vụ án này cũng không nhanh kết thúc, trước để đội trưởng điều tra vậy.

Thôi xong rồi, bây giờ là mấy giờ, Phác Thái Anh trở về Úc rồi, có phải hay không sẽ gọi cho mình hoặc gửi tin nhắn! Kim Trân Ni chợt nhớ tới chuyện này, trong lòng bắt đầu âm thầm sốt ruột. Chuyện cô bị thương ngàn vạn lần không thể để cho Phác Thái Anh biết, nếu không thế nào chị ấy cũng gấp đến mức lại từ Úc bay trở về đây cho coi.

"Anh, anh Nhuận, di động của em đâu! Di động!" Kim Trân Ni thình lình cuống quýt doạ bà Kim và Tiêu Nhuận một phen hoảng hồn.

"Em gấp cái gì, có chuyện gì?" Tiêu Nhuận cau mày lấy điện thoại từ trong ngăn kéo, nhưng chưa đưa cho cô, bây giờ Kim Trân Ni còn không có sức để mà ấn điện thoại.

"Chị Phác không biết đã trở về nước an toàn chưa, anh nhìn điện thoại em có tin nhắn nào không. Hoặc là . . . Cuộc gọi nhỡ?" Kim Trân Ni nói với Tiêu Nhuận.

"Được được." Tiêu Nhuận quái dị liếc nhìn Kim Trân Ni một cái, mở ra điện thoại di động của cô.

"Thật là có." Tiêu Nhuận nói.

"Mở ra cho em nhìn . . . Anh đừng nhìn nha." Kim Trân Ni sợ trong tin nhắn Phác Thái Anh gửi có nói cái gì ái muội để Tiêu Nhuận nhìn thấy thì không tốt. Trên thực tế, loại chuyện này tỉ lệ phát sinh là rất nhỏ, Phác Thái Anh gửi tin cũng rất nhẹ nhàng.

[Chị đến sân bay, em phải biết chăm sóc bản thân đó.] Tin nhắn rất đơn giản, cũng đủ làm cho Kim Trân Ni yên lòng, lúc này mới nghĩ đến Phác Thái Anh hẳn là còn đang trên máy bay.

"Cô ấy bay lúc 5 giờ chiều, bây giờ còn chưa qua tới Úc đâu, em gấp cái gì không biết." Tiêu Nhuận nói.

 Kim Trân Ni lúc này mới yên lòng lại.

"Để di động lên tủ đầu giường đi."

[BHTT - Chuyển Ver ] Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ