Chương 69:

288 29 0
                                    

Đoạn thời gian rất dài kế tiếp, Kim Trân Ni đều không cùng mẹ mình nói chuyện, bà Kim cũng không có mở miệng, chỉ yên lặng giúp nàng lau sạch cơ thể, sau đó đút cô ăn cơm tối.

Kim Trân Ni chất đầy ủy khuất trong lòng, bình thường việc này đều là chị Phác giúp cô làm, hôm nay lại là mẹ, như thế nào đều cảm thấy không thích hợp.

"Còn ăn nữa không?" Bà Kim nhìn chén cơm đã muốn mau thấy đáy, liền mở miệng hỏi Kim Trân Ni, ngữ khí cũng không tốt hơn chút nào.

Kim Trân Ni lắc lắc đầu, như trước không nói gì. Hai mẹ con tựa hồ lần đầu tiên có ngăn cách, nhưng là hai người ai cũng không muốn là người đầu tiên đánh vỡ nó.

"Lắc cái gì mà lắc, bộ con bị nghẹn a." Bà Kim tức giận nói.

"Mẹ hôm nay làm gì không biết, ăn nhầm thuốc độc à?" Kim Trân Ni càng phát ra uỷ khuất, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa bao giờ như vậy với nàng.

"Chính con làm cái gì thì tự con biết". Bà Kim đứng lên bắt đầu dọn chén.

"Con vẫn luôn nằm ở trên giường thì có thể làm cái gì đây!"

Bà Kim nhíu nhíu mày, buông chén trong tay, lại ngồi xuống.

"Trân Ni, chúng ta nói chuyện đi..." ngữ khí bà Kim nhu hòa hơn, nói ra.

"Dạ?" Kim Trân Ni căng thẳng trong lòng, mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, liền đại biểu rằng đã có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra.

"Con có phải hay không..."

"Mẹ, con có chút mệt nhọc, nói sau đi." Kim Trân Ni díp mắt, làm cho lời bà Kim tính nói nghẹn lại trong cổ họng.

"Haizz..." Bà Kim hít một hơi, đứng lên đi ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân của mẹ càng lúc càng xa, Kim Trân Ni mới mở mắt ra, rất nhanh vươn tay lấy di động lại, tuy rằng cử động miệng vết thương có chút đau, nhưng cô cũng không dừng lại. Di động vừa đến tay, trước hết cô nhấn số gọi cho Phác Thái Anh.

"Chị Phác!"

"Huh? Sao em có thể cầm được di động." Phác Thái Anh vừa bắt máy, trong đầu đã hiện lên nghi vấn.

"Đưa tay lấy, mẹ của em vừa đi ra ngoài." Kim Trân Ni nghe được thanh âm ôn nhu của nàng, ủy khuất lập tức dâng lên, thanh âm cũng trở nên tội nghiệp.

"Làm sao rồi? Làm gì ủy khuất?" Phác Thái Anh đương nhiên nghe ra được, kiên nhẫn dỗ dành.

"Mẹ của em hung dữ với em một đêm." Kim Trân Ni nói.

"Có phải dì biết chuyện gì rồi hay không? Chuyện của chúng ta đó." Phác Thái Anh đoán nói.

"Cái gì? Mẹ em đã biết?"Kim Trân Ni ngẩn người.

"Ừ, hôm nay dì không cho chị lưu lại chiếu cố em. Chị cảm thấy dì đối với chị hình như... có địch ý." Phác Thái Anh nói.

"Trách không được! Mẹ mới vừa nói muốn tâm sự với em, bị em giả vờ gạt đi rồi." Kim Trân Ni bừng tỉnh đại ngộ.

"Em có phải rất chậm tiêu hay không, chị nói thì em mới biết được." Phác Thái Anh trở mình xem thường, Kim Trân Ni rốt cuộc là ít suy nghĩ hay tư duy quá trì độn đây.

"Không phải là em không nghĩ tới phương diện kia đâu." Kim Trân Ni giận dữ nói.

"Biết rồi biết rồi".

"Vậy làm sao bây giờ." Kim Trân Ni suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu luống cuống.

"Trước cho qua đi, thương thế của em còn chưa có tốt... hết thảy sự tình nên chờ khoẻ mạnh rồi lại nói được chứ." Phác Thái Anh đau lòng Kim Trân Ni, nhưng cũng không thể mắng cô, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành, không thể dùng phương pháp bình thường đối đãi với cô bé này được.

"Được rồi. Vậy lần sau mẹ nhắc tới, em liền tiếp tục giả bộ không biết gì." Kim Trân Ni nghĩ nghĩ, đáp ứng nói.

"Được".

[BHTT - Chuyển Ver ] Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ