Ngày hôm sau, 10 giờ Kim Trân Ni liền tỉnh ngủ, bởi vì Trần An Khánh nói nhiệm vụ là buổi tối, muốn các cô tập trung mười hai vạn phần tinh thần, cho nên trước lúc ra nhiệm vụ, các cô muốn ngủ bao lâu cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng công tác buổi tối. So với lớp trẻ hiện nay có thể ngủ một mạch đến 12 tiếng, thì Kim Trân Ni được coi là ngoại tộc, ngủ say chưa bao giờ quá 8 tiếng, trên cơ bản theo đồng hồ sinh học đến giờ tỉnh liền tỉnh dậy.
Sau khi thức, Kim Trân Ni nằm thêm trên giường một chút rồi mới dậy làm bữa sáng kiêm bữa trưa. Bởi vì chỉ có mỗi mình ăn, cho nên cũng không làm quá phong phú, nấu mì bên trên có trứng và cà chua tuỳ tiện cho xong bữa.
Kim Trân Ni vừa bưng mì lên bàn, Phác Thái Anh đã gọi tới.
"Alo, chị Phác."
"Dậy rồi?"
"Ừm, mới vừa nấu ăn xong thì chị gọi tới." Kim Trân Ni cười tủm tỉm nói, sáng sớm nghe được thanh âm Phác Thái Anh thật sự là chuyện làm tâm tình người ta vui sướng.
"Ăn cái gì?"
"Cà chua, trứng".
"Đơn giản như vậy?" Phác Thái Anh nhíu nhíu mày, nhìn mấy món ăn A Mai đưa tới trên bàn, đột nhiên có chút đau lòng, thời điểm cô ở cùng mình, đều tận lực nấu nhiều món ngon phong phú cho mình thưởng thức, còn lúc có một mình, cái gì cô cũng qua loa được, giỏi nhất chính là trứng chiên.
"Ăn cũng ngon mà." Kim Trân Ni an ủi. Cô biết Phác Thái Anh khẳng định đang nghĩ lung tung, sớm biết không nên nói cho chị ấy.
"Đừng có mà, em nhìn em kìa, ốm nhom gầy teo, chính là không đủ dinh dưỡng". Phác Thái Anh bất mãn nói.
"Chị Phác, em vốn là người nghèo mà, có điều em là nhỏ xinh, rất nhiều người muốn dáng người này còn không được đó nha." Kim Trân Ni hài hước nói.
Đang đau lòng, nghe lời này Phác Thái Anh sao còn cười được, ngược lại mày nhăn càng chặt hơn.
"Dù sao em cũng nên chăm sóc mình tốt một chút, ở xa nhau, chị cũng không có cách nào... haizz." Ở xa nhau, tôi cũng không có cách nào chăm sóc em được, em ngốc.
"Chị Phác, chị càng ngày càng dong dài rồi, sắp trở thành bà cô già rồi đó, hắc hắc hắc." Kim Trân Ni cảm thấy tim mình mềm nhũn, Phác Thái Anh bởi vì mình mà thay đổi thật nhiều, những biến hoá này cô đều xem ở trong lòng.
"Hmm, bởi vì ai?"
"Em, em, em."
"Ừ, cho nên em phải đối tốt với em."
"Được rồi, em đã biết, lần sau ăn một mình cũng nấu cơm đàng hoàng. Không thức đêm, không bừa bãi qua loa, làm nhiệm vụ thì chú ý cẩn thận."
"Làm được thì hãy nói đấy."
"Đương nhiên có thể."
"Ừ, nhớ kỹ đó."
"Được."
"Ăn cơm đi, không thôi nguội hết."
"Yêu chị, moah."
Bên kia điện thoại, Phác Thái Anh không nói gì, qua hai giây thì cúp máy. Kim Trân Ni thậm chí có thể tưởng tượng bên đầu dây kia Phác Thái Anh đang đỏ bừng mặt.
Nghĩ lung tung một hồi, Kim Trân Ni mới nhớ tới mình còn phải ăn. Dùng đũa gắp mì, mới phát hiện nước hết nóng rồi, lại có hơi ngán ngẩm, nhưng Kim Trân Ni vẫn cau mày bất chấp mà ăn, không ăn no ra nhiệm vụ nhất định sẽ đói. Đem mì nhai nhuyễn rồi khó khăn nuốt xuống, lại bắt gặp một trận trào ngược, cô nuốt xuống một lần nữa rồi dẹp luôn.
Buổi chiều trước khi ra cửa, Kim Trân Ni đem vũ khí của Kim Kì nhét vào trong cảnh phục, bởi vì vật kia tương đối tinh xảo, cho nên có nhìn sơ qua cũng đoán không ra. Tuy nhìn tinh tế vậy nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, dựa vào thuật bắn súng của Kim Trân Ni, tuyệt đối chỉ cần một phát là có thể bắn rụng một người.
******************
Tổng cục
"Đã chuẩn bị tốt hết chưa?" Thành viên trong tổ chuyên án đứng thành hàng thẳng tắp trước mặt Trần An Khánh, chuẩn bị nghe lời dặn cuối trước khi xuất trận. Kim Kì đứng cạnh Trần An Khánh, chờ sau khi hắn nói xong thì bổ sung thêm vài câu, thuận tiện cổ vũ nhiệt huyết cho các thành viên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - Chuyển Ver ] Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi!
FantasyTác Giả: Nhất Sinh Bán Nhàn Thể Loại: Bách Hợp, Đô Thị Số chương: 85 + 2 PN Phác Thái Anh: Tổng tài lạnh lùng nữ vương thụ. Kim Trân Ni: Cảnh sát nhân dân nghịch ngợm công. Giới thiệu: Lần đầu tiên Phác Thái Anh nhìn thấy Kim Trân Ni là...