P39

12K 609 74
                                    

5 tiếng! 5 tiếng đồng hồ đã trôi qua, Irene vẫn đứng ở vị trí kia, 5 tiếng rồi. Cứ mỗi lần cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, ánh mắt của cô ấy lại loé lên một chút hy vọng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng khẩn cấp của y tá, đôi tay trắng bệch kia, lại càng thêm siết chặt.

5 phút nữa trôi qua, ngày càng có thêm nhiều bác sĩ chạy đến, đôi mày cau chặt của họ cho thấy tình hình ở bên trong nghiêm trọng đến mức nào. Tim mọi người hẫng đi một nhịp mỗi khi nhìn thấy có một vị bác sĩ khác chạy đến. Tất cả đều đang cầu nguyện...

________________________

Từ trước đến giờ, Wendy chưa bao giờ nghĩ rằng, Irene đối với Seulgi là dụng tâm như vậy. Cô ấy không bao giờ thể hiện quá nhiều cảm xúc, trong suy nghĩ của Wendy, lúc nào cũng là Seulgi nhiệt tình, là Seulgi tiến về phía Irene, thậm chí cô từng nghĩ, Irene thật ra không yêu Seulgi nhiều lắm đâu.

Nhưng hôm nay, chứng kiến hết thảy, Wendy biết cô sai rồi. Trưởng phòng không khóc, cũng không nói bất cứ lời nào, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi.

Cho đến khi đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ bước ra, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là níu lấy đôi tay vị bác sĩ đáng kính kia. Đôi chân tê cứng chẳng bước nổi nữa, Wendy phải bước đến đỡ lấy tay cô ấy. Chẳng còn là trưởng phòng Bae cao cao tại thượng, chẳng còn là Irene Bae cao ngạo kiêu hãnh nữa. Ở đây chỉ còn một cô gái yếu ớt với đôi mắt đầy vẻ khẩn cầu, chỉ còn là người con gái cầu xin sự sống cho người mình yêu.

Wendy nghe rằng Seulgi vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, cô nghe rằng con Gấu có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Joy tựa vào lòng Sungjae khóc ngất, umma Kang đau lòng đến ngất đi, bản thân Wendy cũng nhịn không được mà rơi nước mắt. Chỉ có trưởng phòng, lẳng lặng đi sang phòng chăm sóc đặc biệt, im lặng nhìn Seulgi khắp người chằng chịt các loại ống dẫn truyền nằm bất động bên trong.

Cô ấy rốt cuộc cũng chịu đi trị vết thương và về nhà thay quần áo rồi. Bởi vì Wendy bảo phải sạch sẽ mới có thể vào thăm Seulgi. Thật kì lạ phải không? Cho dù tất cả mọi người có khuyên như thế nào đi chăng nữa, trưởng phòng cũng nhất định không chịu rời khỏi phòng bệnh, nhưng chỉ một câu của Wendy, đã khiến một người chỉ quen ra lệnh như Irene phải nghe theo, chỉ bởi, đó là vì Seulgi.

Wendy không dám để Irene đi một mình, cô nhận nhiệm vụ đưa trưởng phòng Bae về nhà. Cô ấy mất khoảng 15 phút để tắm rửa và vội vàng quay trở lại bệnh viện. Không có một lời nào được thốt ra từ trưởng phòng Bae. Có lẽ, cô ấy muốn dành nó cho Seulgi.

Tuy nhiên, vì tình trạng của Seulgi vẫn chưa ổn định, nên mọi người chỉ có thể nhìn con Gấu qua tấm kính ở phòng săn sóc đặc biệt. Irene đứng đó, đặt tay lên cửa kính, lẳng lặng nhìn Seulgi...
_____________________

Kang Seulgi

Chị cảm giác đã mơ một giấc mơ thật dài. Và giấc mơ này quá đỗi đáng sợ.

Nhưng cho dù nó có đáng sợ đến mức nào, thì chị vẫn chỉ xem nó như một giấc mơ mà thôi. Bởi vì mơ rồi sẽ phải tỉnh dậy. Chị mong rằng cơn ác mộng này sẽ sớm chấm dứt, được không Seulgi?

LONGFIC: [SEULRENE] FOR ONE NIGHTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ