Chương 4

5.7K 470 29
                                    

Chế độ thuận tiện cho người như vậy dĩ nhiên đi kèm là hợp đồng bảo mật thông tin. Phương Khởi Châu không rõ dì lao công này là hạng người gì, mà thời điểm lựa chọn nhân viên, đáng lẽ ra phía quản lí nên ưu tiên đánh giá nhân phẩm trước mới phải.

Từ bên ngoài thang máy hắn đã tìm được tấm danh thiếp có ghi số liên lạc của người quản lí nọ, lúc đang chuẩn bị gọi điện thì bất chợt nhìn lên đồng hồ trên tường.

Điện thoại di động ở trong lòng bàn tay yên tĩnh nửa phút. Phương Khởi Châu thở dài, tay buông xuống. Trong đầu lại đang hồi tưởng hình dạng của mặt phỉ thúy kia, mặt trên điêu khắc hình hổ con ngây thơ đáng yêu, trông rất sống động. Khuôn mặt trước giờ vẫn lạnh lẽo đột nhiên có chút cảm xúc ấm áp.

Là đồ tốt.

Mà dây đỏ xuyên qua mặt phỉ thúy kia thì lại rất cũ kỹ, chắc là vật đã mang từ khi mới sinh ra. Vật như vậy, thông thường ngoại trừ giá trị vật chất, còn có ý nghĩa đặc biệt khác.

Có lẽ không phải có tiền là có thể giải quyết được chuyện.

Trong đầu hồi tưởng lại bộ dạng đứa nhỏ kia nghiêm túc vẽ vời, lại nghĩ tới dây chuyền hình hổ con, cảm thấy có chút trùng hợp.

Mất ngủ hai tháng tới nay, tối hôm đó ngủ thật thẳng giấc, một giấc mơ cũng không có thấy. Phương Khởi Châu ra khỏi cửa chuyện thứ nhất chính là đến nơi quản lý hỏi thăm chuyện nhân viên quét dọn ngày hôm qua, quản lý nhân viên bàn giao xong nói có kết quả sẽ lập tức liên hệ hắn.

Kết quả điều tra quản lý tận trưa mới đưa đến, "Đại thiếu, thật không tiện. Dì này mới tới, lại lớn tuổi, dì nói dì có để lại tờ giấy cho ngài, đồ vật trong túi đều đặt trong huyền quan*, chắc tờ giấy dán ở đâu đó... Xin ngài tha thứ..."

*Huyền quan: khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách

Bởi vì danh xưng "đại thiếu" này, lông mày Phương Khởi Châu không nhịn được cong lên, đối phương thấy hắn trầm mặt cũng không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ nói, "Tôi sẽ sa thải dì ấy, lần sau bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"

Bút máy trong tay Phương Khởi Châu thả xuống, lạnh lùng nói, "Không sao..." Hắn dừng một chút, "Chuyện này tôi cũng có lỗi, đừng sa thải dì."

Bên kia cúi đầu khom lưng, lập tức kinh hoảng, "Không không không, là lỗi của chúng tôi! Lỗi của chúng tôi! Ngài yên tâm, tôi đã cho người xuống thăm hỏi..."

Phương Khởi Châu chỉ về nước hai tháng, cũng đã đem tác phong làm việc bên này "chỉnh" một trận. Quả thật là hắn không thích, nhưng hắn nhớ ông bà từng nói: Ta tôn trọng người khác, người khác cũng tôn trọng ta.

Nhưng dạng tôn trọng này, kỳ thật càng giống như loại người từ lúc sinh ra đã mang theo quyền uy. Tựa hồ trong toàn bộ gia đình, cũng chỉ có hắn sẽ không thoải mái với điều này.

Phương Khởi Châu đang muốn ra ngoài, Ngải Lâm gõ cửa hai lần liền dò xét đưa đầu vào, nói thật nhanh, "Ông chủ, Nhị gia đến."

Nhị gia —— chính là Phương Nghĩa Bác, bởi vì ở trong nhà Phương Nghĩa Bác xếp thứ hai, bên ngoài người biết hay không biết, đều xưng một tiếng Nhị gia. Như Ngải Lâm, cô không biết thân phận cụ thể của Nhị gia, chỉ biết ông là một nhân vật lợi hại, giậm chân một cái, toàn bộ thành phố Vũ Hải cũng phải run rẩy—— cha của ông chủ và tiểu Phương tổng.

|Đam mỹ/Edit| Mỗi ngày đều muốn ôm ôm - Thụy MangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ