Khi gặp Tiểu Hổ, Chung Long chỉ là một con người thất nghiệp vác theo một khoản vay nặng lãi, cả ngày suy tư tìm nơi thanh tĩnh để tự sát. Kết quả anh nhận một phần ủy thác hai ngàn đô la, đối phương đưa một tấm hình, muốn anh mỗi ngày đưa đồ ăn cho đứa nhỏ trong hình, giả dạng làm một người hảo tâm.
Bây giờ đã hai năm trôi qua, Tiểu Hổ so với hai năm trước đã tốt hơn rất nhiều. Khi đó cậu không có ký ức, cái gì cũng không biết, cũng không có nhận thức được cái gì. Bây giờ thế nào, Chung Long nhận ra được cậu đang chậm rãi mà chuyển biến tốt, tỷ như có một ít tiềm thức, tỷ như cậu yêu thích vẽ vời, tỷ như cậu còn yêu thích bàn phím dương cầm của đứa cháu gái của Màn Thầu.
Đó là hiện tượng tốt, Chung Long không thể không nói là vui vẻ rất nhiều, anh ngửa đầu ực mạnh ly rượu còn lại.
Tửu lượng của Mai Dược rất tốt, luôn luôn ngồi cùng Chung Long sảng khoái tràn trề mà cụng ly.
Tửu lượng của Chung Long cũng không tồi, thời tiểu học đã lén uống rượu trong nhà, đừng nói ngàn chén không say, một cân cũng không có vấn đề. Tiểu Hổ vẫn luôn vui vẻ dùng bữa, bữa nay là bữa tiệc đêm giao thừa, xuất phát từ tâm tư, lúc Chung Long mua thức ăn cũng chỉ nghĩ tới Tiểu Hổ thích ăn cái này, thích ăn cái kia. Anh uống rượu nhưng không quên cho Tiểu Hổ đĩa rau, bảo cậu: "Ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn", "Ai nhìn em, ăn vội vã như vậy làm gì". Giống như hai anh em hòa thuận, cho nên Mai Dược và Tiểu Cần ngược lại là không cảm thấy kinh ngạc.
Tiểu Hổ ăn xong liền tự giác ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa xem gala mừng xuân, mà trên bàn cơm vẫn còn đang đấu rượu. Chung Long uống rất cao hứng, "Bà chủ, không ngờ chị lợi hại như vậy, đem tôi uống, uống sắp say ngất..."
"Thôi... Tôi không uống nữa..." Chung Long chống cằm nhìn Tiểu Hổ bên kia, đôi mắt bị chất men làm mờ ảo, trở nên xa hoa trụy lạc. Anh híp mắt, "Tôi chịu thua... Tôi không uống nữa, tôi phải trở về."
"Trở về làm gì!" Mai Dược gần như một chút cũng không bị chất men ảnh hưởng, hào khí mà vung lên cốc rượu, "Đến, cạn ly!"
"Thôi, không uống..." Anh lau mặt, từ mặt đến cổ đã đỏ rần, "Tiểu Hổ sắp ngủ, bình thường em ấy đều ngủ giờ này." Sở dĩ anh đột nhiên dừng lại là bởi vì trên người quá nóng, vô cùng nóng bức. Thông thường tình huống như thế, anh sẽ nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh giải quyết. Nhưng anh sợ lại uống vào, anh sẽ làm ra chuyện gì.
Mai Dược làm sao có thể dễ dàng buông tha anh, "Chỉ còn có một chút, ngày mai không có đi làm, thức dậy vào đầu năm không tốt đâu!"
"Thôi, tôi... Không thể uống nữa." Anh giơ tay từ chối, bụng dưới dâng lên cảm giác mà chất men không thể mang lại cho anh, anh nghĩ có thể là anh nhìn chăm chú Tiểu Hổ quá lâu mới bị như vậy. Anh lảo đảo đứng lên, đũng quần jeans đã căng phồng, "Tiểu Hổ, chúng ta về thôi."
Mai Dược lập tức liếc mắt Tiểu Cần một cái, Tiểu Cần do dự một chút, luống cuống tay chân đi đỡ cánh tay của anh. Bởi vì hay cầm muỗng, cánh tay phải của anh tráng kiện hơn nhiều so với cánh tay trái, da thịt lộ bên ngoài chiếc áo len vô cùng căng thẳng. Tiểu Cần đụng vào dường như dập đi hơi nóng, Chung Long phản ứng càng kỳ diệu hơn, cả người giống như con tôm luộc bám vào vạt áo len của chính mình, "Mịa nó sao mà nóng như vậy..."
![](https://img.wattpad.com/cover/191649412-288-k283747.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|Đam mỹ/Edit| Mỗi ngày đều muốn ôm ôm - Thụy Mang
عاطفيةTên truyện: Mỗi ngày đều muốn ôm ôm Tác giả: Thụy Mang Thể loại: đam mỹ hiện đại, nghiệp giới tinh anh, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, ông trời tác hợp, cao lãnh cấm dục một lòng nuôi trẻ em công X ngốc nghếch thụ Trans: Mỹ Nhân Thiên Hạ Edit...