c44

164 35 8
                                    

Nắng to. Hè gay gắt luôn làm Phác Trí Mân không thích một chút nào về nó. Em trở về bệnh viện từ chỗ quán cà phê. Em không thể nào mà rời đi đâu lâu như vậy được, em sẽ bị khiển trách mất. Đôi chân nhỏ vội vã từng bước đi, việc em chuyển khu xa hơn có lẽ làm em phải vội vàng hơn. Và rồi bất ngờ, Mân đụng phải một gã đàn ông mặc đồ bệnh nhân, đầu tóc không chải gọn gàng.

Gã đàn ông cao lêu nghêu, lại gầy đến trơ xương. Xương xẩu cứng ngắc, va vào nó làm em đau. Em ngước lên nhìn gã.

Gã ta cũng nhìn lại em. Đôi mắt gã có một chút thẫn thờ, một chút mệt mỏi và có cái gì đó hơi buồn ngủ. Quầng mắt trũng sâu, thâm đen lại một vùng lớn, nhìn mà đáng sợ. Mũi gã khọm, y hệt mấy con chim ưng, chim cắt hay chiếu trên ti vi nhà Hanh, xem hồi bé. Môi gã cũng thâm tím lại, khô khốc và nứt nẻ, bong tróc là bấy nhiêu mảnh da môi. Râu gã không cạo, cứ để cho nó lởm chởm từng sợi trên chiếc cằm của gã. Cảm tưởng như là gã luộm thuộm kinh người. Em không thích những loại người như vậy, em muốn nhanh chóng về nơi làm việc.

"Ô. Thật xin lỗi." Gã đàn ông nói. giọng gã khàn đặc, như là lâu ngày mới được nói. Lại gió giọng rít lên, nghe cao đến rờn người. Em cười nhẹ, xoà tay, "À vâng. Tôi mới là người xin lỗi."

"Tôi là Vương Đông Tì. Bệnh nhân." Khản tiếng, gã ho khụ một cái, nhưng giọng của gã nghe thật inh tai làm sao. Vừa ốm yếu, lại ra lệnh ngầm cho em, như kiểu "tôi giới thiệu rồi. cậu cũng nên giới thiệu.". Vậy đấy.

"Phác Trí Mân. Chúc anh khoẻ sớm." mân nói, em trao lời chúc đến Vương Đông Tì. Ý là em đang muốn đi. Gã im lặng không nói, cũng chậm rãi tránh ra để cho em đi.

"Cảm ơn."

Vương Đông Tì cười cười. Nụ cười khả ố, lộ ra hàm răng vàng vọt. Gã đứng giữa hành lang, nhìn thân hình bé gầy rời khỏi. Tay gã lôi chiếc điện thoại trong túi quần, đã túc trực một tin nhắn ảnh từ mấy phút trước. Gã mở ra xem. Đôi môi cong thành một nụ cười kinh tởm, đầy bệnh hoạn. Tiếng nghiến răng kin kít, gai người lần lượt ồ ập tới. Mắt gã đỏ hằn, thật đáng sợ.

Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải là đó.

Mà là tấm hình gã được đàn em gửi.

Mà tấm hình, ở một quán cà phê, có Mân Doãn Kì và Phác Trí Mân.

...

Trịnh Hiệu Tích đi lại, vẫn suy nghĩ. Gã có yêu em không, gã có muốn em không, luôn là một trong những câu hỏi đau đầu của gã. Hồi trước gã cũng tìm cho mình vài thứ gọi là kỉ niệm để nhớ những gì mình đã làm, mình đã trải trong hơn năm qua. Gã chẳng cần mấy đâu, nhưng vì ai mà gã lại cố tìm kiếm nhỉ?

Là Phác Trí Mân.

Tuy nhiên thì chẳng có gì cả. Trịnh Hiệu Tích luôn có khúc mắc ở chỗ này. Từ nhiều hướng, ít ra cũng phải có một chút gì đó gợi cho gã về phác trí mân chứ. Nếu không có, chẳng lẽ em lừa gã? Không. Sao có thể? Hẳn là nó đã bị mất tích quanh quẩn ở nơi góc xó nào thôi...

|hopemin| Hiện tại, quá khứ và emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ