Cái giá

1.8K 81 10
                                    

Sáng hôm sau thượng triều, Cao Ngọc Tuyền cùng những người có mặt ở đây, ai nấy đều bất ngờ khi nhìn thấy Cao Dũng đến đây, vì cách đây rất lâu, lão đã tuyên bố sẽ không muốn dính dáng đến hoàng cung nữa.

Sau khi Cao Ngọc Tuyền cho án binh bất động thì nàng cũng bãi triều, điều nàng cần làm bây giờ chính là gặp phụ thân nàng để cùng nhau nói chuyện. Cũng đã rất lâu rồi nàng mới được gặp lại Cao Dũng.

"Phụ thân"

Cao Dũng nhìn Cao Ngọc Tuyền hơi e dè đứng ở xa chứ không dám đến gần lão, lại cảm thấy nữ nhi này vẫn như mười năm trước, vẫn là một đứa nhỏ "Lại đây"

Cao Ngọc Tuyền lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cao Dũng "Phụ thân, cảm ơn người đã trở lại, ta rất nhớ người"

Cao Dũng mỉm cười ôm lấy nữ nhi vào lòng, thời gian qua, tuy không nói nhưng lão vẫn luôn thấy thiếu thốn và buồn bả khi không còn thấy bóng dáng của Cao Ngọc Tuyền cùng Cao Doanh Tâm trong phủ. Nơi đó dù sao cũng là nơi mà lão nuôi dạy hai nữ nhi của mình trưởng thành.

"Ta cũng nhớ ngươi"

Hai đêm trước, trong lúc lão chuẩn bị đi ngủ thì thị vệ chạy vào đưa cho lão một lá thư. Nói chính xác thì đó là lời cầu xin của Bạch Vũ Hàm, Bạch Vũ Hàm hy vọng Cao Dũng sẽ trở lại triều đình và cùng hợp lực với Lục Kì bảo vệ kinh thành.

Mặc dù Cao Dũng đã từ bỏ ngôi vị thừa tướng này đã lâu nhưng trên thực tế thì vẫn chưa có ai phế chức lão. Điều thứ hai khiến lão đồng ý trở lại là bởi vì lời cầu khẩn của Bạch Vũ Hàm. Thành vương mà lão biết, chưa từng hy vọng ở ai điều gì, nay lại hạ mình như vậy, chắc chắn đã có vấn đề. Huống chi lão còn lời hứa với tiên đế là sẽ giữ gìn Tây Nguỵ đến cùng, cho nên lão đã quyết định quay lại.

Ở Bắc Tề, Phó Đổng Trác cùng Mộ Dung Lan Khuê tay trong tay đi dạo trong vườn hoa mà đích thân họ cùng nhau gieo trồng rồi nuôi dưỡng.

Đi được một lúc, Mộ Dung Lan Khuê cho người lui hết ra ngoài, cùng Phó Đổng Trác ngồi xuống một gốc cây, trò chuyện cùng nhau.

Phó Đổng Trác âu yếm nhìn Mộ Dung Lan Khuê "Lâu rồi chúng ta không cùng nhau ngồi dưới một thân cây lớn mà tâm sự như vậy, phải chi có thể như lúc trước, vô lo vô nghĩ"

Nhớ lại khi đó Phó Đổng Trác chỉ là một thái tử còn chưa nếm vị đời, vô tư cùng một tiểu cô nương rong chơi khắp kinh thành rồi mỗi tối đều đến một khu rừng để cùng nhau tâm sự dưới một thân cây lớn. Khoảng thời gian đó thật sự rất đẹp, tuy bây giờ vẫn có thể như vậy nhưng cả hai đã không thể hoàn toàn vô ưu như xưa.

Mộ Dung Lan Khuê vẫn luôn ôm một tia hy vọng trong lòng, mong là Phó Đổng Trác sẽ vì nàng mà từ bỏ địa vị hiện tại "Ta cũng rất nhớ những năm tháng đó, Đổng Trác ... chúng ta ... có thể hay không ?"

Nhìn vào ánh mắt trông chờ của Mộ Dung Lan Khuê, Phó Đổng Trác nhẹ gỡ tay nàng ra rồi đứng lên "Xin lỗi nàng". Để lại lời nói ngắn gọn xong lập tức rời đi.

Mộ Dung Lan Khuê nhìn theo bóng lưng của Phó Đổng Trác, tấm lưng đó đã từng cho nàng cảm giác bình yên, đã từng nhiều lần che trở nàng nhưng hiện tại đã thay đổi. Bóng lưng đó ngày càng uy nghiêm và oai phong, nhưng nó không thuộc về nàng nữa rồi.

[BHTT] [Hoàn]: Chú ĐịnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ