XXV

488 92 18
                                    

"Khốn nạn, họ chết hết rồi!"

Bốn phương đều là tuyết, trắng đến lóa mắt. Mỗi 1 bước dậm xuống đều làm chân Thiếu Tướng buốt lên, nhận ra ngày càng lạnh hơn. Hắn nheo mắt tìm mặt trời ...

"Mẹ kiếp! Còn không thấy cả mặt trời."

Đồng hồ trên tay cũng vì lạnh mà "chết", la bàn cũng vậy, ... Mù mờ hoàn toàn, hắn không biết trời vẫn tản sáng hay đã xế chiều, không biết được hướng đang đi là Đông hay Tây. V nghiến răng nghiến lợi quả quyết trong lòng cả 2 sẽ không chết ở nơi khỉ ho cò gáy này. Hắn cõng theo Hoseok bước vào đồng tuyết, dùng đôi ủng trơn láng cày xuống lớp bông mịn tê tái. Dù đối diện với đồng tuyết cao gần 2m nhưng hắn vẫn cảm nhận được những cơn gió mỗi lúc thổi qua lại càng mạnh hơn, không khí như thể xuống thêm 6°C, thấm vào tận xương. Tuyết lại cao hơn rõ rệt, hắn tặc lưỡi, ánh mắt dữ dội như muốn ực 1 phát nuốt hết cả mùa đông nước Nga vào bụng.

"Khỉ thật! LẠI BÃO!"

Hắn nhớ vừa nãy trước khi vào đồng tuyết đã nhìn thấy 1 ngôi làng nên vội vàng quay lại. Trụ lại đây khác nào chấp nhận bị chôn vùi. Đến nơi không thấy bóng người, đoán dân trong làng chắc đã được di tản. V lấy quốc kỳ buộc chặt vào thân cây ở cổng làng như kí hiệu, sau đó tìm 1 ngôi nhà đỡ tồi tàn nhất để trú bão. Đặt Hoseok nằm trên tấm phản gỗ, hắn gom những quần áo đã đông đá từ lâu trong tủ đập mạnh xuống sàn nhưng không hiệu quả. Chúng vẫn cứng và lạnh như thế. Hắn có nhìn thấy chuồng ngựa, để anh trong nhà còn hắn vội đi tìm rơm.

- MẸ NÓ, LŨ NGƯỜI NGA CHÚNG MÀY!! TẤT CẢ ĐỀU ĐÓNG BĂNG!

Rơm trong chuồng ngựa bị băng bao phủ, vỡ ra và sắc nhọn như thảm chông. Vừa bỏ 1 chân qua cửa, chúng xiên thẳng qua cả bàn chân làm hắn gào lên đau đớn ngồi phịch xuống đất, V nhìn bàn chân mình bị những mảnh băng ghim vào, máu chỉ kịp nhỏ ra vài giọt cũng bị đóng băng. Trong chuồng ngựa chẳng có gì ngoài chiếc rìu rỉ sét, hắn khập khiểng chống lên nhánh cây khô gần đó để sang những nhà khác. Phát hiện chiếc thùng gỗ trữ lương còn đóng kín, V dùng rìu bật nắp thùng thì may mắn tìm được bắp cải và 1 ít rau củ đông cứng. Hắn mừng rỡ ôm tất cả về.

Sau khi chèn chặt mọi cửa, hắn ngồi lên phản và thử nhóm lửa bằng mấy thanh củi nhưng không được. Đôi tay V phồng rộp, hắn từ bỏ. Bây giờ chỉ biết kéo anh đang hô hấp khó khăn dựa vào lòng mình. Ôm chặt anh giữa gió tuyết, cố truyền hơi ấm cho anh và quan trọng hơn là để anh không ngủ.

- Đừng ngủ, Hoseok! Nhìn tôi, nhìn tôi này. Sẽ ổn thôi, chỉ cần nhìn tôi thôi!

Anh yếu ớt chớp mắt, cánh tay vô lực không nhấc lên nổi.

- Không sao, tôi ở đây, em sẽ ổn thôi, tôi đây rồi ... Em nhìn xem! Có thức ăn đây, chúng ta chỉ cần trụ qua cơn bão này. Đông Phổ nằm ngay trước mắt thôi, có lẽ đi vài giờ nữa sẽ tới.

Thiếu Tướng cầm bắp cải đã đông đá, vui mừng nói. Vung rìu bổ nó vỡ ra, V nhặt từng mảnh cho vào miệng nhai. Cảm thấy có thể ăn được, hắn ngậm thêm nhiều mảnh để hơi nóng trong miệng làm mềm lá cải rồi mới mớm cho anh. Nhưng đến lần thứ 3, mọi ngóc ngách trong khoang miệng V trở nên tê rần, cổ họng và lưỡi nóng rát dữ dội. Hắn bắt đầu ho khan từng tiếng dài nhưng vẫn tiếp tục, cuối cùng đã khạc ra máu.

(HOÀN) Bông hoa giữa miền băng giá [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ