XIX

526 94 2
                                    

- Mình trở thành gánh nặng cho cả 2 mất rồi!

Hoseok gối đầu lên cần lái, quay cuồng trong mớ suy nghĩ của mình. Cửa sân đỗ bỗng được mở, anh trượt xuống ghế lái, tránh khỏi tầm nhìn của kính chắn gió.

"Ai lại đến đây vào giờ này??"

Nhướn người nhìn về cửa sân, có 2 người mặc quân phục với 2 huân chương Thập Tự Sắt cùng rất nhiều huy hiệu lấp lánh trên ngực áo bước vào, vì ở khá xa nên anh không thể nhìn rõ mặt họ. Nhưng dù là ai đi chăng nữa, chắc chắn 2 quân nhân kia đang âm mưu gì đó nên mới vào sân đỗ đêm khuya thế này. Nghĩ rằng không nên nhiều chuyện, anh sẽ chờ họ đi khuất rồi mới lẻn về qua cửa sau.

Quân nhân đi phía sau có vẻ khẩn trương lắm, cứ liên tục nói gì đó trong khi người đi trước vẫn im lặng mà bước đi. Có vẻ như không hề quan tâm đến quân nhân kia đang nói gì cho đến khi người đó lớn tiếng.

- Đại Tướng! Mong ngài suy xét lại, 2 đứa trẻ dù gì cũng là con của ngài, đã lập rất nhiều công lao cho ngài, cho đất nước. Hãy để Quốc trưởng điều thêm các Sĩ quan khác hỗ trợ cho chúng!

"Arzt Luther? Đại Tướng?? Đêm hôm khuya khoắc họ vào đây làm gì?"

- Hỗ trợ? Ha ha! Nói vậy là tôi phải chia thành tích với kẻ đó rồi. ÔNG MẤT TRÍ RỒI AH?!!

- Đại Tướng! Ngài phải nghe tôi lần này, V và Hoseok không thể thắng nếu đổ bộ vào mùa đông này, mong ngài nhanh chóng đề đơn dời ngày xuất kích với Quốc trưởng.

- Ông đang xem thường sự dạy dỗ của tôi đấy! Hãy cứ tiếp tục dùng chiến lược Blitzkrieg* thôi!

(*Chiến tranh sấm sét: đánh thiết giáp tổng lực + sự yểm trợ của máy bay để thần tốc xuyên thủng phòng tuyến của địch, bộ binh sẽ theo sau càn quét và bình định vùng chiếm đóng)

2 người cùng bước lên thang kéo, chiếc thang cót két di chuyển lên giàn cao nhất, họ cùng đi vào 1 căn phòng được khóa kỹ càng, bên trong là 4 bức tường chi chít những tấm bản đồ.

Hoseok tò mò không chịu được đành leo cầu thang bộ. Dù cầu thang hoàn toàn được lắp từ các thanh sắt với đinh ốc vít và thép chịu lực nhưng theo thời gian đã bị rỉ sét nên anh phải cố bước thật nhẹ nhàng, tránh tạo ra quá nhiều tiếng ồn. Bước từ tốn mãi mới đến nơi mà cuộc thoại của Đại Tướng và Arzt Luther vẫn chưa kết thúc thì quả là may mắn.

Hoseok định cứ đứng nép vào bờ tường như thế để nghe. Căn phòng không có cách âm, nhưng cứ đứng lóng ngóng thế này cũng không ổn. Anh rón rén sang phòng điều khiển kế bên, tìm cho mình chỗ an toàn để tiện "hóng". Vừa mở cửa, anh suýt sặc vì cái mùi ẩm mốc ở đây, bụi đóng dày đặc ở khắp mọi nơi.

"Trong phòng lại có thể nghe rõ mồn một mọi thứ? Kì lạ!"

Anh nghĩ 2 căn phòng có thể thông với nhau bằng cánh cửa nào đó cho đến khi phát hiện vài đốm sáng trên tường.

"Thì ra là lổ đạn!"

- ... dù vậy nhưng ngài không thể làm thế với Hoseok! Thằng bé rất tôn sùng ngài, còn cứu chúng ta rất nhiều lần nên~

(HOÀN) Bông hoa giữa miền băng giá [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ