Chương 46: Kết cục (2)

1K 125 13
                                    

Nhân lúc giữa trưa, lính canh ngục đã đi dùng cơm trưa và nghỉ ngơi, Lục Anh Hoàng lén lút chạy vào đại lao, lấy chìa khóa trộm được từ một lính gác mở ra cửa ngục.

"Mau, mau đi nhanh lên" Lục Anh Hoàng nắm tay Nam Cung Hạ Lạc chạy khỏi ngục tối, vừa bước ra ngoài đã gặp một nhóm lính canh đi tuần tra, cả hai nhanh chóng nấp vào một thân đại thụ. Lục Anh Hoàng đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Qua một lúc, xung quanh trở nên yên tĩnh, Lục Anh Hoàng mới kéo Nam Cung Hạ Lạc chạy đi. 

Cả hai người ẩn sau một bụi rậm lớn, nhìn ra bên ngoài liền thấy một căn phòng cùng khoảnh sân nhỏ xinh đẹp. Hai mĩ nam nhân, một bạch y, một hắc y cùng nhau luyện kiếm.

Lục Anh Hoàng thở dài nói:"Ta nói, cô nên bỏ cuộc đi, sư huynh ta và Kim tại Hưởng.........Ài, nói tóm lại là như những gì cô thấy rồi đó"

Nam Cung Hạ Lạc nhìn Trịnh Hạo Thạc đắm đuối, sau lại cúi đầu cười khổ:"Ngươi bảo ta bỏ cuộc? Đâu dễ như vậy. Ta là thật lòng yêu huynh ấy, dù không thể cùng huynh ấy ở bên nhau, chỉ cần huynh ấy hiện tại vui vẻ và hạnh phúc thì ta cũng yên tâm rồi."

Lục Anh Hoàng nhìn ánh mắt đau khổ của người kia không khỏi trong lòng dâng lên cảm xúc thương xót. Không ngờ nữ nhân này, làm ra bao nhiêu việc ác chỉ để ở bên cạnh người mình yêu thương, nhưng mà ngay từ đầu đó đã là bước đi sai lầm, không những không thể trói buộc người kia bên cạnh, mà còn đẩy hắn ra xa hơn. Chậc, thôi thì nếu cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi thì cũng tốt. 

Sau khi đưa Nam Cung Hạ Lạc ra khỏi thành Tây Nam an toàn, Lục Anh Hoàng liền trở lại Mộ Dung gia. Vừa bước vào đã bị Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng kéo lại hỏi dồn dập.

"Sư muội, muội có biết Nam Cung Hạ Lạc đã bỏ trốn rồi hay không?"

Lục Anh Hoàng ánh mắt né tránh:"*khụ* có chuyện này sao? Phát hiện cô ta bỏ trốn khi nào?"

Trịnh Hạo Thạc nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ:"Có phải hay không là muội........?"

Lục Anh Hoàng vội bịt miệng của Trịnh Hạo Thạc, kéo hắn và Kim Tại Hưởng vào trong phòng của mình. Sau khi quan sát cần thận tứ phía, chắc chắn không có kẻ nào khả nghi xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay đóng chặt cửa phòng.

"Sư huynh, chuyện này........."

Trịnh Hạo Thạc đập bàn, tức giận nói:"Ta biết ngay là muội mà, tại sao lại dám làm ra việc như vậy hả?"

Kim Tại Hưởng rót ra chén trà đưa cho hắn, tay vuốt vuốt lưng làm cho hắn hạ hỏa, giọng nói tràn ngập ôn nhuận:"Sư huynh, bình tĩnh trước đã, nghe sư muội giải thích xem sao"

Trịnh Hạo Thạc rất nhanh đã bình tĩnh lại. Lục Anh Hoàng thấy hắn đã bớt nóng giận, liền nói rõ toàn bộ câu chuyện:"Sư huynh, hiện tại Nam Cung Hạ Lạc đã bị phế toàn bộ công lực, bên người cô ta cũng không còn Khiết Nguyên tiêu. Bây giờ không khác gì một nữ nhân bình thường, trói gà không chặt, sẽ làm ra được chuyện hại người gì chứ?"

Trịnh Hạo Thạc cười  khẩy:"Đúng là cô ta không còn pháp lực, nhưng nếu cô ta khi thoát ra, tìm được Nam Cung Hạ Vũ thì sẽ thế nào? Muội có nghĩ đến hậu quả không?"

[HOÀN]•[VHOPE]-Nam chính, đừng 'đâm', ta là papa của ngươi đó!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ