Dương Cẩm Ngưng bắt chước cụ bà, ôm củi từ bên ngoài tiến vào, sau đó nhóm lửa, thật ra cũng không khó lắm, cô cũng học được mà. Đầu tiên, châm lửa vào một nắm cỏ dại bén lửa, rồi dùng tới loại củi khô khó bắt lửa nhưng lại cháy lâu kia. Đây là chủ ý của cô, cô muốn cùng Cố Thừa Đông làm một bữa cơm, làm cho hai người lớn vui một tí.
Cố Thừa Đông đã xử lí xong mọi chuyện, lúc đi vào, thấy cô đang thổi lửa, anh cười mỉa mai. Nhưng anh lại hoàn toàn không bất ngờ, anh sớm đã đoán ra tình huống này!
Anh mang chỗ cá đã xử lý xong từ hôm qua vào, những con cá to anh chặt khúc nhỏ ra.
"Em rửa nồi chưa?". Cố Thừa Đông đang khuấy bột mì và nước, thuận miêng hỏi.
"Em chỉ nấu nướng thôi mà?" Khâu sơ chế và các loại việc trước đó là do anh đảm nhiệm chứ!
Cô chỉ phụ trách nhóm lửa, còn lại là anh làm mà. (ngàn chấm!!!) Anh liếc mắt vào tay dính bột của mình, Dương Cẩm Ngưng cũng không chịu thua, đưa mắt nhìn cánh tay dính đầy tro bụi của mình. Cố Thừa Đông liếc cô một cái rồi rửa sạch tay, sau đó đem nồi đi rửa.
Dương Cẩm Ngưng còn đang đấu tranh với củi lửa, cuối cùng cũng được thành công rực rỡ, chúng đang tự bốc cháy.
Cô nhìn anh động tác thuần thục, tưởng là ảo giác, chỉ cần anh muốn sẽ có thể làm mọi thứ. Anh kéo tay áo lộ ra cánh tay, cô cứ dõi theo mọi cử động, giản dị nhưng đường hoàng, chẳng hiểu vì sao, cô bỗng thấy anh rất có phong độ. (à vâng, lần đầu tiên thấy một người đàn ông ngôn tình được khen là có phong độ trong lúc anh ta đang làm bếp)
Cô vẫn nhìn anh,cứ cho rằng anh sẽ không nấu ăn, nên mới đề nghị. Mục đích của cô là muốn anh chịu thua, phải nhờ tới cô. Thế nhưng anh lại có thể làm được mọi việc, mấu chốt chính là cô không biết làm gì.
Dương Cẩm Ngưng nhìn anh nhúng cá vào bột, đều tay. Nước trong chảo đã cạn, lửa vẫn đang bùng cháy. Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn vào trong, dùng cái tay sạch cầm chai dầu rán lên đổ một ít vào chảo.
Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm ngọn lửa, thấy củi không còn nhiều, liền thêm củi vào.
"Cố Thừa Đông?" Cô thất vọng kêu tên anh.
"Gì nào?" Anh liếc nhìn chảo dầu, thấy đã sôi liền lúc thả cá vào, những làn khói bạc bốc lên.
Khói bay đầy nhà bếp.
"Anh còn có thể làm được mấy việc này.. quả thật là bất ngờ." Cô nói.
Lại thêm một phương diện nữa cô không hiểu rõ anh. Bọn họ là vợ chồng, đã sống với nhau lâu như vậy mà cô không hề biết anh biết nấu cơm.
Hay là, anh vốn dĩ không muốn nấu cho cô ăn?
"Em đâu có hỏi anh?" Cố Thừa Đông thả hết cả vào nồi, rửa tay, rồi lại nhanh chóng lấy những miếng cá đã chín ra.
Được, đúng là cô chưa từng hỏi qua, nhưng tại sao lại có cảm giác không vui? Thật sự rất bất bình.
Thấy anh đem gì đó trộn vào bát, cô nhíu mày: "Anh đang làm gì thế?".