Nếu ông nội đã lên tiếng, thì Dương Cẩm Ngưng cũng chỉ có thể đợi ở Cố gia, không dám vì mình được yêu quý mà tùy tiện bỏ đi. Kỳ thực ở nơi này so với ở biệt thự Dạ Hoa không quá khác nhau, chỉ cần tránh không nhìn sắc mặt một số người, thì cũng khá ổn. Cô cũng không hứng thú gì, chán nản cầm kéo ra vườn cắt tỉa. Khi cô nhận ra lá cây cũng có thể được cắt thành hình thù khác thì lại cảm thấy thích thú.
Cô rải lá cây đầy đất, nhìn lại thấy mình đã tra tấn thành ra không nhìn ra hình thù trước đó, lại tự cảm thán sức phá hoại của bản thân thật đúng là miễn bàn.
Một tiếng giày da dẫm trên lá cây xào xạc vang lên.
Ánh sáng ấm áp vốn dĩ đang chiếu thẳng lên người cô lại bị một bóng người khác phía sau che khuất một nửa. Ngón trỏ vẫn xỏ vào cây kéo, nắm chặt trong tay, cô cũng không quay đầu lại.
"Chị ba thật là an nhàn." Cố Kế Đông híp mắt nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
"Tôi vốn là người nhàn hạ mà, nếu không kiếm việc gì làm nữa thì biết đến bao giờ mới hết một ngày."
Cố Kế Đông vươn tay kéo một cành cây vừa bị cô cắt tỉa, lay động nhẹ một chút, vài chiếc lá rơi xuống. Lá cây xanh mướt, những nhánh gân hiện rõ, giống như da người, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó được tạo thành bởi vô số ô vuông và hình tam giác.
Dương Cẩm Ngưng cố gắng đè nén kích động muốn đi khỏi đây, chờ Cố Kế Đông nói tiếp. Cô đã sớm phát hiện ra, bình thường Cố Kế Đông luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, nhưng thời khắc mấu chốt lại có thể nhìn thấy rõ ràng thời cuộc. Cô rất muốn tỏ ra vô ý mà nói cho anh ta rằng, những điều anh ta nói với cô, những việc anh ta cùng làm với cô, tất cả đều có liên quan tới nhau. Anh ta tính toán rất rõ ràng, hơn nữa, còn không sai một li.
Cô không muốn coi những sự thật này là trùng hợp, cô rất thích việc uy hiếp người khác, như vậy bản thân mới không bị tổn thương.
"Thời tiết thật đẹp." Cố Kế Đông cảm thán. "Anh ba hiện đang điều tra người đứng phía sau đã đưa tin. Tuy rằng anh ba không nói rõ, nhưng mà những bức ảnh đều là do một người làm ra, cho nên chị ba không cần vì thế mà để ý tới anh ba."
"Qủa nhiên là một người biết ăn nói." Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm cái cây bị cô cắt xén, "Cậu xem, những cái này bị tôi cắt tỉa, đối với chúng mà nói, kỳ thực là rất đau, còn những người đứng xem thì chỉ biết nghĩ là thế nào cũng sẽ mọc lại cành mới. Những người đứng xem cũng chỉ là những người đứng xem mà thôi. . ."
"Ý chị là dù anh ba có tìm ra người đứng phía sau là ai cũng không có gì hứng thú sao?" Cố Kế Đông lập tức nói sang chuyện khác.
"Đây cũng đều là chuyện của Cố gia các người."
"Các người? Chị hình như là dùng sai từ?"
"Để biểu hiện tình cảm anh em sâu đậm, lẽ ra giờ này cậu nên đi giúp anh ba của cậu giải quyết rắc rối chứ nhỉ, còn hơn là ở đây nói những điều vô vị với tôi."
Dương Cẩm Ngưng muốn cầm cây kéo định rời đi, Cố Kế Đông mở miệng nói xa xôi, "Chị dâu sao biết em không giúp anh ba giải quyết rắc rối?"