Thèm nhỏ dãi trong mắt Lý Nhược Nhiên tự nhiên không thể thoát khỏi mắt của mọi người, nhất thời, ánh mắt của vật nhỏ trầm xuống, lóe ra tia lạnh lẽo, chỉ là không đợi hắn có động tác gì, trên trời không, một ánh sáng đỏ bắn xuống, chắn trước mặt Hạ Như Phong, đôi mắt màu xanh kia chứa tia nhiếp người.
Nam tử trước người Hạ Như Phong, mặc một trường bào màu đỏ thẫm, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi còn hơn nữ tử, ngũ quan xinh xắn đầy vẻ lo lắng, mắt xanh môi mọng, trong tay cầm một cây thương đỏ, quanh người tỏa ra một hơi thở cường đại âm lãnh, nam tử này như yêu mị mang đến cho người ta áp bách hít thở không thông, như thiên hạ này cũng không có ai có thể so sánh với hắn.
Từ sau khi giải quyết Thanh Y trưởng lão kia, yêu quái vẫn chưa vội vàng trở về thế giới triệu hồi thư, mà là vụng trộm ở trên bầu trời đi theo Hạ Như Phong, lần trước vốn hắn đã muốn dạy dỗ nam nhân này, nhưng nhìn thấy người của Tử Minh phủ đến, hắn vốn không hiện thân, mà lúc này, nghe thấy có người nói xấu Hạ Như Phong, với tính khí của hắn sao có thể chịu được?
"Người mắng chửi nữ thần, chết!" Giơ trường thương trong tay lên, áo bào của Yêu Quái nổi lên một ánh sáng đỏ khát máu, hắn nói ra câu này, như là có một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho Lý Nhược Nhiên, Lý Hân Hà và đám người hầu phía sau bọn họ đều rùng mình một cái.
Rất lạnh... Bọn họ chưa từng thấy qua, có người nói ra lời nói lại lạnh như vậy...
"Yêu Quái." Hạ Như Phong nhìn lướt qua mọi người đang lạnh run, vẻ mặt vẫn hiện ra một vẻ đạm mạc, cũng không để nhóm người này vào mắt: "Chúng ta đi thôi, ta không có thời gian rỗi so đo với nhóm người này, một đám cẩu mà thôi, cũng không cần thiết phải để ở trong lòng."
Lý gia, sớm muộn gì nàng cũng sẽ tính sổ với bọn họ, chỉ là cũng không phải bây giờ mà thôi.
Không biết vì sao, sau khi đi vào viện Dược Sư, bất an trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt, bất an lần trước là bởi vì Hạ gia gặp chuyện không may, như vậy lần này lại là cái gì? Xem ra vẫn là nhanh chóng tìm được người khác của viện Linh Sư thì có vẻ tốt hơn.
Yêu Quái âm lãnh nhìn lướt qua mọi người, thu mắt xanh lại, như kỵ sĩ canh giữ ở bên cạnh Hạ Như Phong.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt của Lý Nhược Nhiên càng thêm ám trầm, vỗ quạt thu vào, khóe miệng cong lên một nụ cười hưng trí nồng đậm: "Cho dù thế nào, ta cũng đều phải khiến ngươi cam tâm tình nguyện nằm ở trên giường của ta, trên đời này, còn không nữ nhân nào mà Lý Nhược Nhiên ta không chiếm được."
Nam tử mắt xanh tóc đỏ gì đó, thoạt nhìn rất cường đại, nhưng cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi, nếu không vì sao hắn không nhìn thấu thực lực của hắn ta? Dù sao chuyện Lý Nột là phế vật đã bày ra trước mắt, suy ra, đi chung với phế vật kia, cũng không mạnh được đến đâu.
Về phần vì sao vừa rồi không ai mạnh mẽ bắt người, chỉ là vì hôm nay là năm thế lực lớn tề tựu, không thuận tiện làm ra loại chuyện này, huống chi để cho nàng cam tâm tình nguyện lên giường của mình, khác với bắt buộc quá mức. Hắn tin tưởng, sớm muộn gì có một ngày nàng sẽ trở thành nữ nhân của mình.