Vân Kha rốt cuộc biết cảm giác nuôi một con gấu con thoát tuyến là gì rồi, anh khoát khoát tay đuổi trợ lý đi, liếc mắt nhìn hộp cơm đã mở trên bàn trà, đi tới sô pha ngồi xuống, giơ tay lên lấy ly trà trước mặt cậu, hỏi: “Đói bụng sao?”
“Đừng động vào.” Diệp Chi Châu vội vàng ngăn cản anh, di chuyển ly trà ra xa: “Cái ly này em uống rồi.”
“Đây là ly của anh.”
Diệp Chi Châu cứng đờ, sau đó lập tức trầm tĩnh lại, vô liêm sỉ nói: “Sau này sẽ là của em.”
Quả nhiên là đến kỳ thanh xuân phản nghịch.
Vân Kha nhìn cậu thật sâu, từ trên xuống dưới, từ huy hiệu trên y phục đến giày sneaker dưới chân, dường như muốn xuyên thấu qua thân thể cậu nhìn đến linh hồn đã thay đổi bên trong.
Diệp Chi Châu bị tầm mắt như thực thể của anh làm cho cứng ngắc lần nữa, vội vàng nói sang chuyện khác: “Trong ly là trà lài, là của Lỵ tỷ đặt trong hộp cơm, em vừa uống một ngụm, cảm thấy trà này có chút bất thường.”
Quả nhiên Vân Kha bị dời đi lực chú ý, đứng dậy bưng ly trà lài kia ngửi một cái, hỏi: “Bất thường chỗ nào?”
“Cụ thể thì em không rõ ràng lắm, nhưng trà này khẳng định có vấn đề. Em vừa uống xong thì tinh thần lập tức buông lỏng, còn có một loại cảm giác hỗn độn nhẹ bỗng ….. Vân ca, em thấy có cảm giác giống như sau khi hít thuốc phiện mà trong báo nói vậy ….” Cậu giả bộ làm ra dáng vẻ lo lắng do dự, cố ý nói tình huống nghiêm trọng hơn.
Biểu tình Vân Kha trong nháy mắt thay đổi, đặt ly trà xuống vươn tay kéo cậu, đi nhanh ra cửa.
Cậu thiếu chút nữa bị kéo ngã sấp xuống, vội vàng ổn định thân thể hỏi: “Vân ca, anh đi đâu? Em còn chưa nói hết mà.”
“Đi bệnh viện, trà kia anh sẽ để người xử lý.” Vân Kha thoáng thả chậm cước bộ phối hợp với tốc độ của cậu, sau khi mở cửa gọi trợ lý tới, dặn dò đưa toàn bộ hộp cơm và trà lài trong phòng làm việc đi kiểm tra rồi đi nhanh vào thang máy.
Đến bệnh viện lăn qua lăn lại một trận, thẳng đến mười giờ rưỡi mới lấy được kết quả kiểm tra.
Từ bệnh viện đi ra, Diệp Chi Châu đói bụng đến mức chỉ còn nửa hơi thở. Cậu tựa ở trên cửa xe nhìn về phía Vân Kha đang đen mặt lại, hữu khí vô lực trấn an nói: “Vân ca anh đừng quá căng thẳng, bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì, em chỉ mới uống một hớp nhỏ mà thôi, hơn nữa nói không chừng là cảm giác của em bị nhầm lẫn, trà kia kỳ thực không có vấn đề ….” Có chuyện cũng đã được ngọc lộ hoàn tươi mát giải quyết rồi.
“Không, là do anh sơ sẩy.” Vân Kha khởi động ô tô, biểu tình trầm lạnh, “Bạch Lỵ đột nhiên xuất hiện mà lại không tra ra được lý lịch, anh không nên tùy tiện đem cô ta về nhà.” Lúc đầu chỉ là muốn xem thử một nữ nhân không rõ lai lịch đột nhiên xuất hiện có thể làm ra trò gì hay không, lại không nghĩ rằng thiếu chút nữa hại Đỗ Dương.
Diệp Chi Châu càng kinh ngạc hơn: “Vân ca anh điều tra Lỵ tỷ?”
“Cô ta đột nhiên xuất hiện lại cố ý để tài xế của anh đụng bị thương, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, rất đáng nghi.” Dừng xe ở trước một cửa hàng bán cháo, Vân Kha nghiêng người giúp cậu tháo dây an toàn, “Được rồi, việc này em đừng xen vào, trước khi có kết quả kiểm tra, em cách xa Bạch Lỵ một chút.”
BẠN ĐANG ĐỌC
♥Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Hậu Cung♥
FantasySố chương: 169 chương + 1PN Thể loại: đam mỹ, xuyên nhanh, hệ thống, sảng văn Nguồn Raw: https://dithanbangdanilam.wordpress.com/ Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com và nơi đây Đề nghị ko re-post khi chưa xin phép ho...