Tác dụng phụ của thuốc!

1.6K 132 29
                                    

"Anh đừng đụng chạm em." Cậu khàn giọng nói, thái độ lãnh đạm, xoa xoa nước mắt, liền muốn đứng dậy, bị Kim Tại Hưởng cường thế giữ chặt ngồi ở trên đùi.

"Em vừa mới rõ ràng thật nhiệt tình hôn trả anh!" Kim Tại Hưởng chắc chắn nói, tay trái giam cầm eo của cậu, tay phải giữ mặt cậu.

Cậu rốt cuộc đang giả vờ đáng thương hay vẫn lại là để ý anh?

Trong tiềm thức của anh, càng tin tưởng vế sau. Nhìn dáng vẻ cậu rơi nước mặt, thực có chút đau lòng. Cậu từ trước đến nay không phải một người thích khóc, là người yếu đuối, hiện tại thường xuyên khóc như thế, nhất định là kiên cường lâu lắm.

Mà anh từ trước đến nay là một người tự tin thậm chí có chút tự phụ, không có người anh chinh phục không được, từ trước đến nay chỉ có anh không muốn.

Trước khi quen Mẫn Kha Nguyệt, Kim Tại Hưởng từng có không ít người qua lại. Khi đó Phác Trí Mân còn không đến hai mươi tuổi, vẫn thầm mến anh, trơ mắt nhìn anh đổi người yêu như thay quần áo, mãi đến khi anh gặp Mẫn Kha Nguyệt.

Cái người đàn ông phong lưu phóng khoáng như Kim Tại Hưởng, biến hóa nhanh chóng, thành si tình, một lòng không đổi.

Cũng là người đàn ông để cho Phác Trí Mân càng thêm mê luyến.

"Đáp lại anh thì lại như thế nào?" Phác Trí Mân cười lạnh, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Kim Tại Hưởng lại nở nụ cười, ngón cái thô ráp nhẹ nhàng mà lướt trên da thịt non mịn của cậu, ôn nhu xen lẫn thô ráp, dập dờn lại tê dại.

"Tại sân bay bỏ lại em, là anh không đúng. Bất quá, em là một người trưởng thành, từ sân bay về nhà, nên là không có cái khó khăn gì đi? Anh không thích người dối trá, bám người." Kim Tại Hưởng liền là đáng giận như thế này, cho dù đang giải thích, cũng có thể nói được đường hoàng như vậy!

"Kim Tại Hưởng, anh chẳng lẽ không biết em để ý chính là cái gì sao?" Phác Trí Mân buồn cười hỏi lại, bất mãn trừng mắt với anh.

Cậu để ý nhất chính là, khi anh gặp được chuyện liên quan đến Mẫn Kha Nguyệt, liền nhìn cũng không nhìn cậu liếc mắt một cái đã bỏ chạy, đến câu trả lời thỏa đáng đều không có.

Cậu không tin anh không biết, chỉ là đang cố dời đi trọng điểm, Kim Tại Hưởng bị lời cậu nói làm cho ngậm miệng.

"Anh đừng giải thích, em biết, đối với anh mà nói, chỉ là nghĩ muốn chinh phục em, cũng không coi em như vợ của anh hoặc chỉ coi em như người bạn giường. Nếu làm không được, cũng đừng lại dây dưa không dứt, đến lúc đó, đúng hẹn ly hôn..."

"Anh lặp lại lần nữa! Không li hôn!" Kim Tại Hưởng giận, ngắt lời cậu, lập tức, giữ lấy cằm cậu, lại ngăn chặn môi câuh.

Nghe một câu này của anh, nháy mắt giống ăn viên thuốc an thần, Phác Trí Mân tim đập nhanh, bị anh hôn, tâm lại cuồng run rẩy, anh nói, đến cùng phải thật sự hay không?

Cậu giống một đám bèo, trên mặt sông bất lực trôi nổi, không có gốc, không có điểm dừng không nơi nào cần đến, lại phi thường khát vọng ở mãi trong lòng anh...

Nụ hôn, càng lúc càng kịch liệt. Từ từ điểm điểm đốt cháy.

Mưa bên ngoài vẫn còn tiếp tục bay lả tả, trên cửa sổ sát đất từng dòng nước dần dần trượt rơi xuống, hình thành bức màn thiên nhiên, che giấu một màn ái muội kiều diễm trên ban công.

Áo sơmi trắng bị kéo xuống, nút thắt cũng cởi ra toàn bộ, lộ ra bờ vai trắng nõn mê người, cậu ở trên sofa xinh đẹp động lòng làm cho người ta nín thở.

Bụng dưới đau đớn càng ngày càng rõ ràng, Phác Trí Mân cau mày, miệng phát ra âm thanh trầm ngâm thống khổ, ẩn ẩn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng mà, cậu như vậy, ở trong mắt Kim Tại Hưởng, là đang động tình, càng thêm vội vàng kéo xuống quần short đàn ông rộng thùng thình trên người cậu, bàn tay to lớn chen lách đi vào...

"Đáng chết!" Khi anh cảm giác được dịch mật ướt át của cậu khi đó, ướt át trên ngón tay. Phác Chí Mân sớm đứng lên, một tay ôm bụng, vội vàng chạy vào phòng ngủ, chạy đi toilet.

Cảm giác khó chịu ở họng kèm theo con đau càng rõ ràng ngực cũng trở nên khó chịu. Dạo này Phác Trí Mân ăn không ngon miệng luôn mệt mỏi, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc.

Khó chịu ròi khỏi nhà vệ sinh cậu bước ra, Kim Tại Hưởng liền đứng trong phòng ngủ, vẻ mặt thối tha, giống như cậu thiếu anh mấy ngàn vạn vậy.

"Em phải đi về rồi." Cậu nhìn anh, nhàn nhạt nói một câu, bộ dáng không nóng không lạnh.

Cái con người chết tiệt này!

"Em vừa mới cố ý trêu chọc anh! Đem anh "treo lên", lại hắt chậu nước lạnh!" Kim Tại Hưởng lấn đến gần, đối với tức giận trách cứ. Miếng thịt béo trước miệng đột nhiên bay mất, anh có thể không tức sao?!

Cái người đàn ông không phân rõ phải trái này, rõ ràng là cường hôn cậu trước mà?

Bụng một trận quặn thắt, cậu đau đến nhíu mày, hít một ngụm khí lạnh, "Em cũng không nghĩ là tác dụng phụ của thuốc mạnh như vậy, em không nghĩ muốn cãi nhau với anh, em phải đi về rồi!" Phác Trí Mân gần như là cắn răng nói câu kia, vượt qua anh, đi ra cửa.

"Em cho anh là đồ ngốc sao?!" Anh không tin, tiếp tục đuổi theo chất vấn.

Cậu bị anh ngăn lại, Phác Trí Mân gần như là khom người, sắc mặt trở nên trắng bệch, "Còn không phải bởi vì lần trước uống thuốc tránh thai,  bệnh dạ giày của em lại tái phát! Em hiện tại đến thuốc đều không có!"

Đau bụng, còn bị anh hiểu lầm, cậu cũng phát hỏa lớn, một mặt tính cách khác bị kích thích bạo phát, hướng anh rống to.

Kim Tại Hưởng bị Phác Trí Mân rống được sững sờ, trong nháy mắt đó, bị tính tình bạo phát của cậu dọa đến chỗ.

Phác Trí Mân lại vòng qua anh, đi ra cửa. Trên người lại vẫn mặc quần áo Kim Tại Hưởng.

Còn chưa đi đến chỗ cửa ra vào cánh tay Phác Trí Mân, bị Kim Tại Hưởng kéo lại.

"Em trở về đây!" Anh trầm giọng quát, lôi kéo cậu, ấn cậu xuống một bên trên sofa.

Phác Trí Mân thật sự không nghĩ muốn cùng anh tranh chấp, hoặc là nảy sinh xung đột gì, cậu không nói một tiếng ngồi ở kia.

Kim Tại Hưởng ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống, "Bên ngoài đang mưa, em định vẫn mặc bộ quần áo này đi ra ngoài?"

Anh ôn tồn hỏi, nhìn sắc mặt cậu trắng xanh cùng động tác tay cậu đang khẽ vỗ về bụng mình, biết cậu đang đau bụng.

Là thanh mai trúc mã  bên nha từ nhỏ đến lớn, toàn bộ những chuyện Phác Trí Mân đã từng trải qua, anh đều đã rõ như lòng bàn tay.

"Trở về phòng! Anh liền đi mua thuốc cho em!"Kim Tại Hưởng nhấc bổng Phác Trí Mân lên đưa vào phòng đặt cậu trên giường chỉnh lại chăn rồi mới ra ngoài!

...

Bảo Bối, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ