Tôi không li hôn

1.5K 130 13
                                    

Đối với tình cảnh như vậy, cậu hẳn là đã sớm coi như không thấy gì, nhưng mà, sau khi cậu cho rằng quan hệ giữa cậu cùng Kim Tại Hưởng đã dịu đi rất nhiều, anh lại vẫn như vậy.

Trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Mất mác như vậy cậu đương nhiên hẳn không biểu hiện ra ngoài, rộng rãi cười, nhìn mắt Kim Tại Hưởng cùng ba người đàn ông xem ra anh khí bất phàm kêu cậu anh dâu gật đầu chào hỏi.

Mấy người này đều là bạn của Kim Tại Hưởng ở Bắc Kinh, đều là thiếu gia danh môn ở Bắc Kinh a.

Liền ngay cả những người phụ nữ ngồi bên cạnh bọn họ, xem ra cũng đều không tầm thường, mặc sườn xám cổ kính, cầm trong tay cây quạt cổ, không giống đám oanh oanh yến yến thô tục trong mấy bộ phim tối.

Nhưng mà tuyệt đối không phải tiểu thư khuê các gì.

Lúc này, một cô gái xem ra cực kỳ có hiểu biết, xinh đẹp mặc váy dài hai dây màu trắng bưng mâm đi đến, vì Phác Trí Mân rót nước.

"Anh dâu, người ngồi trước, uống nước, ăn miếng bánh! Chúng ta còn có một ván nữa thôi!" Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ nhà giương giọng nói, anh ta là chủ của tòa nhà này, bạn tốt Kim Thái Hanh, Hạ Cận Nghiêu.

"Uh"m, được! Các người tiếp tục chơi đi, không cần phải quan tâm đến tôi!" Cậu rộng rãi nói, ở trên ghế sofa ngồi xuống, ba người đàn ông cũng ngồi xuống, đánh tiếp mạt chược.

"Từ Từ! Cơm chiều chuẩn bị ra sao rồi?!" Hạ Cận Nghiêu trừng mắt nhìn cô gái bưng mâm kia, nghiêm túc hỏi.

"Đang làm!" Cô gái kêu Từ Từ lập tức trả lời, khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt phiếm hồng, trên mu bàn tay nổi lên một cái bọt nước rất lớn, Phác Trí Mân nhíu mi.

Cô gái kia đã đi rồi.

Trên bàn mạt chược lại khôi phục tiếng động nhốn nháo cùng tiếng cười "Khách khách" của mấy người phụ nữ, cậu lãnh đạm nhìn người phụ nữ đang ở trong lòng Kim Tại Hưởng, lén lút đứng lên, ra ngoài.

Tại phòng bếp, tìm được Từ Từ chính đang nấu cơm.

"Cần tôi giúp gì không?" Cậu thân thiện hỏi, nhìn Từ Từ tay chân vụn về rửa rau, dáng vẻ da mịn non mềm, không giống như là người biết nấu ăn.

Phác Trí Mân trực giác được cô gái này là tiểu thư khuê các, mà không phải bảo mẫu hoặc người giúp việc.

"Không cần, anh liền lên nhà ngồi nghỉ!"

"Đừng khách khí với tôi, trên mu bàn tay cô bị bỏng nổi bọt nước rồi, nên xử lý chút đi!" Phác Trí Mân ôn nhu nói, từ trên kệ bếp, tìm đến đường cát trắng, múc một muỗng nhỏ, rắc lên trên mu bàn tay bị nổi bọt nước của Từ Từ.

"Oa, thật sự không phải rất đau nữa rồi!" Từ Từ kinh ngạc hỏi, mu bàn tay vốn dĩ nóng rát, hiện tại không cảm thấy đau nữa rồi.

Phác Trí Mân cười cười, "Này là phương thuốc dân gian ở quê nhà chúng tôi, như vậy có thể giảm bớt phỏng rát, sau này cũng sẽ không để sẹo!"

"Thần kỳ như thế sao?!" Từ Từ kinh ngạc nói, một đôimắt long lanh ngập nước chứa đầy sự ngây thơ.

Cô ấy tên là Lăng Từ Từ, năm nay hai mươi tuổi.

Bảo Bối, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ