Đôi môi người đàn ông mút lấy đôi má của cậu trong lòng ngực, nặng nề mà hôn một cái, phát ra âm thanh cực kỳ ái muội.
Kim Tại Hưởng bất thình lình hôn, để cho Phacs Chí Mân cảm thấy cực kỳ "Kinh sợ"!
Cái tên bệnh thần kinh này lại muốn nháo loại nào?!
Phác Chí Mân bị Kim Tại Hưởng ôm vào trong ngực, Kim Tại Hưởng đắc ý nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, sóng cuộn bão táp.
Kim Tại Hưởng xác định, Điền Chính Quốc đối với Phác Chí Mân tuyệt đối còn chưa hết hi vọng!
Điền Chính Quốc lại không xác định, Kim Tại Hưởng rốt cuộc là ham muốn chiếm hữu đang nổi lên, hay vẫn lại là đã yêu Phác Chí Mân rồi hả?
Không có khả năng!
Anh ta điều tra qua, vài năm nay bọn họ vẫn là trạng thái ở riêng!
"Thuốc giảm đau còn không có hết tác dụng, không đau." Ở trước mặt Điền Chính Quốc, cậu đối với Kim Tại Hưởng mỉm cười, cũng là hi vọng Điềm Chính Quốc thông suốt, cậu cùng anh ta, không có bất luận cái khả năng gì!
"Tôi liền không quấy rầy các người, Mân , em nghỉ ngơi cho tốt, Tại Hưởng, anh nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Mân." Ddieenf Chính quốc nho nhã lễ độ mở miệng.
"Tôi đương nhiên sẽ chăm sóc tiểu bảo bối ấy thật tốt! Cũng không bận Điền tổng lo lắng! Đi thong thả, không tiễn." Kim Tại Hưởng lại vẫn ngồi ở mép giường, âm u mà nói, cảm thấy được Điền Chính Quốc cực kỳ dối trá.
Hừ! Cùng anh đấu? Không dễ dàng như vậy!
"A Quốc, anh đi thong thả!" Phác Chí Mân lễ phép hô một câu, Điền Chính Quốc đã ra khỏi phòng bệnh, để lại cho cậu một cái mỉm cười ôn nhu.
Phác Chí Mân vẫn nhìn cửa, khóe miệng cũng nhiễm mỉm cười.
"Nhìn, nhìn cái gì vậy?! Tiểu Tam kia đã đi rồi!" Kim Tại Hưởng cảm thấy được Phác Chí Mân mỉm cười cực kỳ chói mắt, cái con người chết tiệt này, sau khi kết hôn cậu liền không đối với anh có một cái mỉm cười vui vẻ! Đối với Điền Chính Quốc trái lại không bủn xỉn!
Chẳng qua, ai bảo bọn họ là bạn lâu năm làm chi!
"Tiểu Tam?" Anh chỉ chính là Điền Chính Quốc sao? Phác Chí Mân cảm thấy được cực kỳ buồn cười, "Anh thực nhàm chán..." Cậu nho nhỏ nói thầm, từ trong ngực anh muốn tránh ra, Kim Tại Hưởng lại ôm chặt, không chịu buông ra
"Như thế nào, Điền Chính Quốc có thể đụng chạm cậu, hôn cậu, tôi liền không thể?" Anh chỉ mới đi lấy cà mèn thức ăn cho cậu thôi, cái tên Điền Chính Quốc kia liền xuất hiện, lại vẫn ở trong phòng bệnh cùng cậu ái muội!
"Anh nói bậy bạ gì đó?!" Anh có phải hai mắt có vấn đề hay không, vậy mà lại trợn mắt nói lời bịa đặt!
"Như thế nào, dám làm không dám chịu? Đừng cho là tôi không thấy được! Gấp đến nỗi ở trong phòng bệnh liền muốn cho tôi đội nón xanh rồi! Phác Chí Mân, đừng tưởng rằng cậu đã cứu tôi một lần, tôi đối với cậu sẽ thật sự mềm lòng! Lần sau không cho cậu lại cùng Điền Chính Quốc nói một câu!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Bối, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa!
FanfictionMột hồi âm mưu, cậu trở thành tội nhân hại mối tình đầu của anh thành người sống đời sống thực vật. Một phần di chúc, cậu trở thành người vợ hữu danh vô thật của anh. Sau bốn năm kết hôn, anh đối với cậu hận thấu xương, mọi cách nhục nhã. Cậu phòng...