Thích anh từ lúc nào

1.5K 124 24
                                    

Trước khi Kim Tại Hưởng chưa gặp được Mẫn Kha Nguyệt, cậu cho rằng, Kim Tại Hưởng sớm hay muộn có sẽ có một ngày nhìn đến cậu người luôn ở bên cạnh anh, một năm rồi lại một năm. Anh sớm hay muộn sẽ phát hiện cậu đối với anh là tốt nhất, phát hiện cậu thích anh.

Kỳ thật khi đó, anh đối với cậu cũng cực kỳ tốt.

Chua sót cười cười, xoa xát nước mắt, cậu ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sofa, lòng tràn đầy chua xót, cảm khái vận mệnh lại trớ trêu như vậy.

Dưới căn hộ chung cư của anh liền có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, nhưng mà, nhà thuốc thì ở khu gần đó, trời vẫn còn mưa, Kim Tại Hưởng bung dù đi qua màn mưa, đi bộ hơn một km, đi đến hiệu thuốc mua ít trà cúc la mã. Lại đến siêu thị gần đó mua ít sữa nóng.

Thân thể của cậu, anh hiểu rất rõ.

Cậu tại phác gia không được yêu thương, Cố Tú Vân coi cậu như cái đinh trong mắt, đương nhiên sẽ không giống như mẹ ruột chăm sóc con mình như vậy, thậm chí còn không cho người làm chăm sóc Phác Trí Mân.

Nhưng cậu còn có anh người anh trai vừa là người bạn này chăm sóc.

Kim Tại Hưởng còn nhớ rõ, mỗi lần cậu phát tác, anh đều đã phân phó phòng bếp hầm cháo cho cậu, đun trà hoa cúc la mã ép cậu uống hết mới thôi

Về sau, anh có Mẫn Kha Nguyệt là bạn gái, việc này, liền không làm cho cậu nữa, bởi vì, Mẫn Kha Nguyệt sẽ ghen.

Kim Tại Hưởng ở nữa giờ sau mới trở về, chưa kịp đi thay quần áo ẩm ướt trên người liền đi nấu trà hoa cúc la mã.

Phác Trí Mân nhìn anh đi tới, động tác cực kỳ thô lỗ, một ly sữa nóng hôi hổi bị anh đặt ở trên bàn trà.

Một ly sữa nóng hổi khói bay nghi ngút, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu, nhìn nó, có một loại cảm giác đã lâu không có cảm nhận được.

Kim Tại Hưởng cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của Phác Trí Mân, cậu có cảm động hay không, có đang nhớ lại những chuyện trước đây hay không.

Chỉ nhìn đến dáng vẻ cậu vẫn lại là trầm mặc.

Đến câu "Cảm ơn" đều không có, người này chết tiệt!

Kim Tại Hưởng bất mãn, đi phòng ngủ chính mình thay quần áo.

Ra ngoài khi đó, chỉ thấy cậu đã ngồi trên sofa ở cửa sổ, hai tay bưng ly thủy tinh, vẫn không nhúc nhích nhìn bên ngoài.

Không biết cậu suy nghĩ cái gì, anh đi phòng bếp.

Trà hoa cúc la mã đã nấu xong đã nấu xong, lúc anh đi ra, Phác Trí Mân lại vẫn cuộn mình ở trong ghế sofa, sắc mặt tái mét, từ từ nhắm hai mắt, hai tay ôm bụng.

"Mân Mân?" Anh nhẹ giọng kêu hô, Phác Trí Mân hoảng sợ mở mắt.

Vừa mới rồi là cậu nghe lầm sao?

Anh là có bao nhiêu lâu không gọi cậu như vậy rồi hả?

"Nhân lúc còng nóng mau uống đi!" Kim Tại Hưởng cũng ý thức được chính mình vừa mới thuận miệng gọi tên ở nhà của cậu, có phần không được tự nhiên, tận lực tăng thêm ngữ khí.

Bảo Bối, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ