Cùng với anh, tất phải theo anh ngủ một giường

1.7K 118 19
                                    

Phác Trí Mân thấy anh rất tức giận, có chút khẩn trương.

Thân thể bị Kim Tại Hưởng đẩy ra, anh đi mở cửa sổ, không nói được một lời, đeo cái bao tay, đem cái nồi bị cháy sạch biến thành màu đen kia ném vào bồn rửa, phát ra âm thanh rất lớn.

"Mỗi lần đều đã như vậy, em cho mình là ai? Thánh?" Anh trừng mắt nhìn cậu, bạo rống.

Đôi tay kia da mịn thịt mềm, ở trong mắt anh là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, nếu như bị nóng làm phỏng ra cái sẹo gì trên đó, vậy rất đáng tiếc rồi!

Hơn nữa, lần trước cậu bởi vì cứu anh, sau lưng cùng trên cẳng chân đã lưu lại một mảng vết sẹo rồi!

"Anh đừng tức giận, lần sau hẳn không như vậy nữa rồi." Cậu vội vã nói, Kim Tại Hưởng hừ lạnh nhìn cậu.

"Anh cmn thật không biết em là đang giả vờ, hay lại vẫn là thật tâm!" Anh lại rống.

Anh lại hoài nghi cậu là giả vờ?

Phác Trí Mân cảm giác chính mình bị anh tạt cho một chậu nước lạnh, trong lòng liền có cảm xúc kích động, hung hăng xé rách xuống, thương tâm xoay người.

Khi cậu sắp đi tới cửa khi đó, thân thể đột nhiên bị anh từ phía sau ôm lấy, hai tay của người dàn ông gắt gao ôm eo cậu, cằm để tại đỉnh đầu của cậu.

"Anh buông ra! Tôi là đang giả vờ đó, tôi là giả mù sa mưa nghĩ muốn tranh thủ sự đồng tình của anh!"

"Anh biết em là thật tâm! Anh tin! Vừa nãy là nói nhảm!" Anh vội vã phản bác, âm thanh rất lớn, đem cậu ôm chặt hơn.

Anh rốt cuộc nên đối với cậu thế nào đây...

Kim Tại Hưởng trong lòng cũng đang giãy dụa, chua xót khó nhịn, có chút tình cảm, ở sâu trong đáy lòng, đã lặng yên nảy sinh.

Không cách nào phủ nhận chúng nó tồn tại, không cách nào phủ nhận lực ảnh hưởng của Phác Trí Mân đối với anh.

Chỉ là, anh không biết nên đối đãi với cậu như thế nào.

"Vậy còn anh? Tại sao đối tốt với em như thế? Là đang lừa gạt em, hay vẫn lại là vì cái gì?" Cậu đưa lưng về phía anh, âm thanh trầm khàn rất nhỏ, đau lòng hỏi.

Anh đột nhiên đối với cậu tốt như thế, để cho cậu không thể không hoài nghi, anh là đang đùa bỡn cậu.

"Bởi vì anh biết em cũng là người bị hại! Cho nên, nghĩ muốn đối tốt với em hơn một chút!" Đây là lý do duy nhất anh có thể tìm ra, thuyết phục chính mình.

Có lẽ là cảm thấy được cậu là vô tội, mới nhịn không được nghĩ muốn đối tốt với cậu, oan uổng cậu nhiều năm như vậy...

Đó chính là đồng tình? Cùng tình yêu không quan hệ.

Phác Trí Mân thầm nghĩ, ở trong lòng cười khổ, hốc mắt ấm áp, không biết nên vui mừng hay vẫn lại là càng thêm khổ sở.

Anh đối tốt với cậu, không phải xuất phát từ tình yêu, chỉ là ấy náy.

Kỳ thật anh có thể làm đến không căng ghét cậu nữa, cậu nên cực kỳ vui vẻ.

Bảo Bối, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ