Nấu mì cho tôi ăn

1.2K 113 0
                                    

Thì ra anh hận cậu, đã đến mức hận không thể cậu đi tìm chết rồi!

Phác Chí mẫn đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng mà, cậu không có tư cách tự sát. Sinh mệnh này là mẹ cho cậu, cậu không tư cách chà đạp sinh mệnh này, chỉ có cố gắng hảo hảo mà sống sót, mới đúng với người mẹ đã mất của mình, ít nhất bà cũng cảm thấy được sự an ủi cùng hiếu thuận của cậu.

"Vậy khả năng là khiến anh thất vọng rồi, tôi sẽ không làm chuyện thương tổn đến chính mình. Bất quá, cũng không loại trừ khả năng ngày nào đó tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết đi, hoặc là thành người sống đời thực vật rồi. Anh tốt nhất làm kẻ ti tiện bỉ ổi, mỗi ngày lấy kim đâm, nguyền rủa tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Cậu cười, bình tĩnh nói, tâm như tro tàn.

Khi cậu nói chuyện, Kim Tại Hưởng ngửa đầu gần như một hơi đem rượu còn lại trong ly mạnh uống xong, chất lỏng màu mật ong dọc theo cằm của anh chảy xuống, có dọc theo cổ, thấm ướt vào áo.

Trước kia Kim Tại HƯởng không phải cái dạng này, hẳn không say rượu.

"Bốp!"

Bình rượu trống trơn bị anh ném vỡ tan ở trên mặt đất, người đàn ông kiêu ngạo ngã xuống ở trên ghế sofa, sắc mặt đỏ hồng, cậu cho rằng anh uống say, nhấc chân muốn đi!

"Quay lại!"

Cậu buồn bực thở một hơi, xoay người, nhìn người đàn ông đang tựa vào ghế sofa.

Hai chân thon dài, vẻ mặt tà mị, gốc cạch rõ ràng, nhìn qua là sự phóng đãng không kềm chế được, nhưng cũng lại tràn ngập nguy hiểm!

"Tôi đói bụng, đi nấu cơm cho tôi!" Cho rằng anh vừa muốn mở miệng nhục nhã chính mình, không nghĩ tới, từ trong miệng Kim Tại Hưởng, lại nói ra một câu như vậy.

Cậu cho rằng chính mình nghe lầm rồi.

"Tai điếc rồi hả?!" Anh lại gầm lên một câu, Phác Chí Mân mới hoàn hồn, lập tức có động tác.

Tên bệnh thần kinh này!

Phòng bếp của căn hộ này không nhuốm bụi trần, đồ làm bếp một màu thuần sắc.

Cũng không biết Kim Tại Hưởng là thật không ăn cơm chiều hay vẫn lại là cố ý làm khó dễ cậu, Phác Chí mân không suy nghĩ nhiều như vậy.

Mở ra hai cánh cửa tủ lạnh to như vậy, tức cười chính là, bên trong chỉ có mấy gói mì sợi, còn có một loạt trứng gà, cùng một miếng thịt bò chín, đến rau xanh đều không có!

Cậu đối với cuộc sống cùng công việc của Đường Hạo Nam một chút cũng không biết, trước kia chưa từng theo tới nơi này.

Chẳng lẽ anh bình thường đói bụng, chính mình nấu mì sợi?

Không có khả năng đi - -

Anh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn, muốn ăn cái gì không có, một cuộc điện thoại liền có.

Nhìn mì sợi, Phác Chí mân mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật chính mình, cậu hôm nay đã 26 tuổi rồi.

Dựa theo tập tục, sinh nhật hôm nay là muốn ăn mì trường thọ, đem lại may mắn.

Trong nhà bếp, mặc tạp dề, đang nấu mì, động tác của cậu nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú, thoạt nhìn xem ra lại vẫn rất hiền lành.

Bảo Bối, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ