Phiên ngoại 4: Ghen

2.4K 120 0
                                    

Chớp mắt cũng đã sắp cuối năm, công việc ở Willsuns mỗi lúc một nhiều, khiến cho Điền Chính Quốc mệt bở hơi tai, suốt mấy đêm liền không về nhà. Riêng Kim Thái Hanh chỉ có thể ở lại giúp hắn đến hơn sáu giờ chiều mà thôi, dù sao Tĩnh nhi ở nhà cũng không thể giao cho ông bà nội mãi được, còn tiểu Vũ và tiểu Uyển nữa kia mà, còn có Điền Chiêu Mân cũng sắp đến ngày sinh rồi...

"hôm nay cũng không về sao?" Kim Thái Hanh đứng dựa ở cửa phòng làm việc của hắn.

"Sao? Nhớ anh rồi sao?" Điền Chính Quốc nghe thấy thanh âm trầm ấm quen thuộc liền ngẩng đầu dậy, môi bất giác nở ra một nụ cười, viết trên tay cũng quẳng sang một bên, đứng dậy đi đến cạnh người nọ.

"đoán xem?" Kim Thái Hanh nhếch môi, không thèm để ý hắn, bâng quơ nói "nếu không về, vậy lát nữa nấu ít canh hầm mang đến cho anh?"

Không phải lúc nào Điền Chính Quốc cũng nhận được loại đãi ngộ ấm áp này, vì thế nghe xong có chút cao hứng, hướng môi Kim Thái Hanh mà ấn xuống.

"loạn cái gì? Ăn không thì bảo?" cậu chán ghét nghiên đầu né, tay vỗ phành phạch lên ngực hắn.

"đương nhiên phải ăn!" hắn gật đầu ngay "nhưng sáng mai rồi hắn mang tới, bây giờ về nhà cũng đã tối, đừng ra ngoài!"

"lại xem tôi là nữ nhân sao?" Kim Thái Hanh cau mày, trên mặt đích thị hiện vài tia không vui.

"không có!" Điền Chính Quốc cật lực lắc đầu, khua tay múa chân muốn giải thích "anh thật sự không có, ý anh là em nên ở nhà với Tĩnh nhi, dạo này trộm cắp tệ nạn phức tạp, vẫn là đừng nên ra ngoài thì hơn..."

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngốc này của hắn, Kim Thái Hanh giận không nổi nữa, phì cười "được rồi, vậy thì sáng mang đến sớm!"

"Được!"

"về đây, tạm biệt!" Kim Thái Hanh nhướng người hôn hắn một cái, vui vẻ ra về.

Điền Chính Quốc đứng ngây ngốc một chỗ, mãi nhìn theo người thương, muốn bao nhiêu sủng nịnh liền có bấy nhiêu.

Lăng Nguyên đứng từ xa, nhìn thấy tổng giám đốc cùng phó tổng tình cảm mặn nồng như thế cũng ngại bước đến, quay đầu bỏ chạy.

Không muốn ăn cơm chó thay cơm gà đâu!!! Cơm gà vừa thơm ngon vừa rẻ, còn cơm chó... tuy miễn phí nhưng là không có no a!! Hơn nữa còn là cơm chó cao cấp, ăn không nổi!
.
.
.

Chẳng bao lâu, Kim Thái Hanh đã về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Tĩnh nhi bò bò ra đến, miệng bi bo gọi "ba ba~"

"Tĩnh nhi! Ba về rồi đây!" cậu cúi người bế thằng bé lên, như một thói quen, thơm lên má bé con một cái rõ kêu.

"ba ba~~" bé con cười khúc khích khoái chí, hai tay mập mạp quơ quào trong không trung "nha~~"

"Hanh Hanh, về rồi a?" Lâm Mỹ Cơ đang bận cho tiểu Vũ uống sữa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu sang.

"vâng, một lát nữa Tĩnh nhi ngủ rồi con sẽ hầm ít canh mang đến cho Chính Quốc." Kim Thái Hanh vừa bế bé con vào vừa nói.

"Được được, dạo này Chính Quốc cực kì bận, cả ngày cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, con nhớ thay mẹ chăm nó." Lâm Mỹ Cơ gật gật đầu, khẽ dặn dò cậu.

[KookTae x MinGi ver] Tiểu bảo bảo là của tôi, em cũng là của tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ